Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 45




"Từ đầu đến cuối, từ dùng đại quân cưỡng ép lấy lại Dương Sơn Quận, đến bây giờ khiêu chiến ta, lúc nào hắn cũng là người nắm quyền chủ động."

"Hắn không chỉ muốn chiến ta và Hàn Thần Đế, mà còn muốn chiến cả thiên hạ."

"Nên muốn kết minh, ngươi chỉ có thể cùng Yến, Sở kết minh với nhau mà thôi."

Yến Anh không hề mấp máy môi, trên người hắn cũng không phát ra một âm thanh nào, nhưng Tề đế lại nghe được ba câu nói này.

Nét mặt Tề đế trịnh trọng nghiêm túc, lóng lánh một tầng ánh sáng kỳ lạ.

Hắn biết đây không phải là lời khuyên, mà là những lời di ngôn cuối cùng của Yến Anh.

Yến Anh, đương nhiên sẽ ra ứng chiến.

Hàn Thần Đế gật đầu chào hắn.

Yến Anh gật đầu đáp lễ.

Nguyên Vũ Hoàng Đế cười.

Khi hắn cười, cả đỉnh Lộc Sơn bỗng đắm chìm trong một loại ánh sáng kỳ lạ.

Gió đang thổi hay mây mù đang phiêu đãng đều không có dấu hiệu gì khác thường, nhưng lại xuất hiện ánh sáng từ cao trên bầu trời rơi xuống, chiếu thẳng vào Lộc Sơn.

Ánh mắt mọi người đều sầm lại.

Đây mới thực là Đệ Bát Cảnh, Khải Thiên.

Bầu trời như bị mở ra một thế giới khác, Nguyên Khí cuồn cuộn rơi xuống, cả tòa Lộc Sơn đắm chìm trong ánh sáng, cả ngọn núi như biến thành một khối bảo thạch khổng lồ sáng rực.

Đinh Ninh nhắm mắt lại.

Không phải vì chói mắt, mà là vì quá mức đau đớn.

Tu vi của Nguyên Vũ Hoàng Đế cao hơn hắn tưởng tượng quá xa, chuyện này lẽ ra không thể nào xảy ra, thế nhưng lại hiển hiện rõ mồn một ngay trước mắt hắn.

Trong giáo lí tu hành, điểm mấu chốt nhất của tu hành chính là thăm dò quỹ tích lưu thông của Thiên Địa Nguyên Khí bên trong cơ thể và trong Thiên Địa chung quanh, bây giờ Nguyên Vũ Hoàng Đế bắt đầu Khải Thiên, mọi tu hành giả có mặt trên đỉnh Lộc Sơn đều có thể toàn tâm cảm ngộ, lĩnh ngộ những đạo lý quan trọng cho mình.

Nhưng họ không ngờ rằng, khi Thức Niệm của họ giao với Thiên Địa Nguyên Khí từ trên trời rơi xuống, họ lại cảm nhận được một uy áp cực lớn, như muốn nghiền ép tất cả.

Dù có là cường giả Thất Cảnh, cũng đều không ngoại lệ.

Dưới uy áp đó, Thức Niệm của họ đều trở nên chậm chạp.

Thức niệm của Tu hành giả là bản nguyên điều động mọi thứ, thức niệm trở nên chậm chạp, có nghĩa mọi thứ đều trở nên chậm chạp.

Họ nhận ra, thiên địa nguyên khí đang tuôn xuống kia là xuất phát từ một thiên địa riêng biệt, “một tiểu thiên địa” chỉ thuộc về Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Nghĩ đến việc phải chiến đấu trong thế giới thiên địa thuộc về đối thủ, mọi tu hành giả trên đỉnh Lộc Sơn đều tái mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Không chiến, chính là sự khác biệt cực lớn giữa Bát Cảnh và Thất Cảnh.

...

Khải Thiên của Bát Cảnh không chỉ là câu thông với Thiên Địa, tạo nên một thông đạo lưu thông mới cho Thiên Địa Nguyên lực, để có được càng thêm dồi dào Thiên Địa Nguyên Khí, mà còn sáng lập ra một cái tiểu thiên địa chỉ thuộc về mình.

Đứng ở ngay giữa tiểu thế giới đầy uy áp đó, Hàn Thần Đế và Yến Anh đương nhiên cảm nhận được nó rõ hơn bất cứ ai.

Nhưng ngay cả vinh nhục và sinh tử đều không còn bận tâm tới, đương nhiên Hàn Thần Đế không hề cảm thấy sợ hãi.

Hắn bật cười, khoanh chân ngồi xuống, ngón tay phải làm kiếm, đâm thẳng về phía Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Trên người hắn tuôn ra rất nhiều đan khí màu đỏ.

Đan khí màu đỏ này nguồn gốc từ Đạo Thiên Đan, linh dược để luyện chế ra Đạo Thiên Đan đều là báu vật, ngưng tụ lượng Thiên Địa Nguyên Khí kinh người, sau khi được chế thành đan dược thì đan khí trở nên cực mạnh, đủ để chống lại Nguyên Khí Khải Thiên hàng thật, giúp hắn không bị tiểu thiên địa kia làm ảnh hưởng.

Nên lúc hắn ngồi xuống, chẳng khác gì một tảng đá to rơi vào trong hồ nước, sừng sững bất động.

Ngón trỏ và ngón giữa tay phải bắn ra đan khí màu đỏ, kèm theo một luồng nguyên khí như lửa nóng hừng hực.

Chính là Địa Hỏa do hắn khổ tu mười năm ở Âm Sơn, thu nạp vào trong người.

Cũng chính là Vật bản mệnh của hắn.

Dùng cơ thể hắn làm vật dẫn, đan khí màu đỏ và Địa Hỏa dung hợp vào với nhau, tạo thành một thanh trường kiếm màu đỏ thắm.

Oanh!

Cả trời đất như biến thành lò lửa.

Một luồng sóng nhiệt kinh khủng bộc phát ngay trước người của hắn, đốt khô tất cả hơi nước chung quanh đỉnh Lộc Sơn.

Một kiếm xuất ra khiến cả trời đất biến thành lò lửa, đây vốn là dấu hiệu đặc biệt của Triệu Kiếm Lô, nhưng bây giờ, sát ý và hỏa khí cực nóng trong một kiếm này của Hàn Thần Đế, lại mạnh hơn khí thế lúc ấy Dạ Sách Lãnh đấu với Triệu Trảm không biết gấp bao nhiêu lần.

Hàn Thần Đế ngồi xếp bằng trên đất, hai ngón tay kẹp chuôi thanh đan hỏa trường kiếm, đâm về phía ngực Nguyên Vũ Hoàng Đế .

Yến Anh ở cách đó không xa, áo đen trên người phồng lên, quét ra từng đợt Âm Phong.

Hắn rõ ràng đứng im không nhúc nhích, nhưng trong nhận thức của tất cả mọi người chung quanh, hắn đã hoàn toàn biến mất trong không khí.

Khác với Hàn Thần Đế thân hóa thành bàn thạch, Yến Anh biến mình thành một ngọn âm phong bất định, giấu mình trong tiểu thế giới của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

. . .

Đan hỏa trường kiếm đâm tới.

Ở xung quanh mũi kiếm và thân kiếm, có những đường cong như nước chảy không ngừng xẹt qua, chúng chính là những đường phù tuyến vô hình do Nguyên Vũ Hoàng Đế dùng thức niệm điều động Nguyên Khí mà thành.

Những luồng nguyên khí ấy nhìn rất nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại, hóa thành những luồng sóng đủ để đánh chết tu hành giả dưới Tứ Cảnh.

Nguyên Vũ Hoàng Đế vẫn chắp tay sau lưng, hơi ngửa đầu nhìn lên trời.

Ầm ầm!

Trên bầu trời như đang có sấm sét cực lớn.

Khi âm thanh sấm sét vang lên, và rơi xuống, kiếm của Hàn Thần Đế vẫn còn tới được ngực của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Sóng âm xuyên qua ánh sáng, tạo thành một thanh kiếm trong suốt kỳ dị, đâm về phía Hàn Thần Đế.

"Đại Đạo Lôi Minh Âm Phù Kiếm "

Đinh Ninh nhắm mắt lại, trong lòng thầm thì tên của chiêu kiếm.

Hàn Thần Đế không chút do dự, đan hỏa trường kiếm nâng lên, chém ra.

Không phải động tác của hắn chậm, mà là Nguyên Vũ Hoàng Đế quá nhanh.

Nếu hắn không đổi chiêu, trước khi đan hỏa trường kiếm chưa đâm được tới người Nguyên Vũ Hoàng Đế, thì cơ thể của hắn đã bị âm phù kiếm chém nát vụn.

Đan hỏa kiếm biến thành lò đan lớn, phụt lửa lên trời.

Âm phù kiếm đâm trúng vào trong lò đan, tạo nên một âm thanh rất lớn.

Tiếng vang ngân nga vang dội.

Cả ngọn Lộc Sơn chấn động.

Những đỉnh núi xung quanh Lộc Sơn cũng chấn động.

Trong thiên địa, có rất nhiều âm thanh không thể gọi thành tên.

Những chiếc lá cây đều rời khỏi cành, bay phấp phới.

Tất cả những thanh âm phù kiếm đều vỡ vụn.

Nhưng Hàn Thần Đế vẫn như bị những vụn thủy tinh xẹt qua, khiến da dẻ bị cắt đứt, tóe máu.

Yến Anh lẳng lặng nhìn Hàn Thần Đế và Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Năm ngón tay phải khẽ búng ra.

Năm làn khí đen từ ngón tay bắn ra, ngưng tụ thành năm viên hắc châu tròn vo.

Giữa năm viên châu có một sợi chỉ đen liên kết chúng lại, thành một chuỗi.

Năm viên hắc châu xoay tròn bay lên, ma sát với ánh sáng sáng ngời của tiểu thiên địa, phát ra âm thanh thô bạo và bén nhọn.

Một tiếng nứt vang lên, sau đó đột ngột trở nên yên tĩnh.

Năm viên hắc châu trên tay Yến Anh biến mất, xung quanh người Nguyên Vũ Hoàng Đế, lại xuất hiện năm vòng hắc quang xoay tròn kịch liệt.

Vì tốc độ xoay tròn quá nhanh, nên mọi người nhìn vào, đều tưởng đó là năm quả cầu đen to tròn.

Không ai nhìn ra được, trong năm vòng tròn đó, là năm đứa trẻ màu đen với năm tư thế khác nhau.

Từ cơ thể chúng đều phun ra Âm Phong, không những chúng tự xoay tròn cơ thể, mà còn lượn vòng, vây quanh Nguyên Vũ Hoàng Đế.

"Ma Thạch kiếm quyết!"

Sở Đế cảm nhận ra được một chút, bật thốt lên thành tiếng.

Hoàng Chân Vệ ở sau lưng Nguyên Vũ Hoàng Đế cách đó không xa cũng mở to hai mắt, không thể nào tin nổi.

Hắn có thể khẳng định, đây chính là Ma Thạch Kiếm Ý.

Ma Thạch kiếm quyết là một trong những sáng tạo độc đáo của người đó, không có khả năng truyền bá ra ngoài, nhưng bây giờ Yến Anh lại dùng Ma Thạch Kiếm Ý, chẳng lẽ từ những dấu vết chiến đấu ngày xưa người kia để lại, hoặc qua thi thể những người bị người kia giết chết, Yến Anh tìm hiểu ra được Kiếm Ý này hay sao.

Nếu quả thực là như vậy, thì Yến Anh quả là có thiên phú siêu việt.

Trừ thánh thượng, Đại Tần còn ai đánh thắng được người này nữa?

Hoàng Chân Vệ nhìn Yến Anh, trong mắt đầy vẻ kính sợ.

Nguyên Vũ Hoàng Đế nhíu mày, có vẻ không thích.

Hắn ngửa đầu ra nhiều hơn, như người ta đang nhìn lên trời ngắm sao.

Trong bầu trời xuất hiện mấy đường lửa trắng, tốc độ rơi xuống còn nhanh hơn âm phù kiếm.