Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 34: Thực xin lỗi




Thương Nhung rửa mặt xong vừa đứng trước gương dán mặt nạ mới, chợt nghe tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng Điền Minh Phương truyền đến: “Cô nương.”

Thương Nhung lập tức đứng dậy đi mở cửa, trời còn chưa sáng sương mù cực dày, Điền Minh Phương ngoài cửa sắc mặt tái nhợt, nhược bất thắng y*.

*nhược bất thăng y: 弱不勝衣 yếu không mặc nổi áo

Thương Nhung nhìn thấy trên người Điền Minh Phương mặc áo choàng cùng tay nải trên vai nàng, liền nói: “Minh Phương cô nương phải đi sao?”

“Đúng, phải đi.”

Điền Minh Phương gật gật đầu, ngay sau đó lại nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Ta nghe Sầm lão tiên sinh nói, thúc thúc cô nương cũng vô duyên vô cớ chịu liên lụy vụ án này?”

“Vâng, chúng ta vì cứu hắn mà đến đây.” Thương Nhung trả lời.

Điền Minh Phương hơi hơi cúi đầu, cần cổ mảnh khảnh yếu ớt như dễ gãy: “Ta không dám lên công đường làm chứng, cô nương không oán ta sao?”

“Vì sao ta phải oán ngươi”

Thương Nhung nghe thấy nàng ho khan, liền quay đầu lại lấy bình giữ ấm còn thừa nước nóng của mình tới, nhét vào đôi tay lạnh lẽo của nàng, “Theo lời Minh Phương cô nương nói, ta đích xác còn rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng ta biết ngươi thân bất do kỷ.”

Điền Minh Phương ngơ ngẩn nhìn bình nước nóng trong tay mình, một lát mới nói: “Đêm qua ta mơ thấy Hiện lang, hắn cũng nói không oán ta.”

“Nhưng ta....”

Điền Minh Phương càng siết chặt đốt ngón tay, hốc mắt nàng dường như vẫn luôn hồng như vậy, “Nhưng ta nên trả lại phần ân tình hắn liều mạng cứu ta như thế nào đây? Ta hiện giờ ngay cả chết cũng không dám chết, sợ gặp hắn và mẫu thân hắn nơi suối vàng.”

Trương Hiện đối xử với nàng tình thâm nghĩa trọng, mẫu thân Trương Hiện trước nay cũng đối đãi với nàng cực kì tốt.

Nhưng hai người kia, đều đã chết.

“Minh Phương cô nương....”

Thương Nhung nhẹ gọi một tiếng.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, hay là ta nên vì ta, vì Hiện lang, đòi lại công đạo từ tên súc sinh kia,” Điền Minh Phương nói, ngẩng đầu nhìn nàng, “Hôm nay qua đi, ta sẽ không trở về Đồng Thụ thôn nữa, ta phải rời khỏi Thục Thanh.”

Nàng trả lại bình nước nóng cho Thương Nhung, dùng bàn tay đã được ủ ấm áp cầm tay Thương Nhung: “Cô nương với ta bèo nước gặp nhau, lại lau nước mắt cho ta, đưa ta viên đường, không chê ta phiền nói chuyện với ta, trong lòng ta…… Cảm kích cô nương.”

Cha mẹ đã qua đời, hiện giờ tại một phủ trạch xa lạ, cũng chỉ có một tiểu cô nương nguyện ý nghe nàng khóc lóc kể lể hết lần này đến lần khác, lại còn nói với nàng, nàng cũng hoàn toàn không làm sai.

Nhưng, Điền Minh Phương cũng không tính hỏi tên họ của nàng.

Thương Nhung còn chưa kịp nói chuyện, Điền Minh Phương đã buông tay nàng ra, xoay người đi về phía đầu cầu thang.

Thương Nhung ở cửa nhìn bóng dáng đơn bạc của nàng ấy, nàng bỗng nhiên xoay người đi cất đồ vật trong tay, vội vàng phủ thêm áo choàng, kéo mũ choàng lên, lại ôm tay nải của Chiết Trúc vào trong ngực chạy ra ngoài: “Minh Phương cô nương!”

Điền Minh Phương đã xuống được vài bậc thang, nghe thấy giọng nói nàng liền quay đầu, chỉ thấy tiểu cô nương kia bị áo choàng viền lông thỏ che đến kín mít, trong lòng ngực ôm cái tay nải lớn chạy tới.

“Ta đưa ngươi đi.”

Thương Nhung đứng yên trước mặt nàng.

Điền Minh Phương có chút kinh ngạc, còn chưa lên tiếng, một bàn tay mềm mại tinh tế của tiểu cô nương đã duỗi tới nắm lấy tay nàng.

“Trước kia ta cũng không dám đối mặt với việc cần phải đối mặt,”

Thương Nhung nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Khi đó chỉ cần có một vị tỷ tỷ ở bên cạnh ta, lòng ta sẽ lập tức cảm thấy an ổn rất nhiều.”

Hốc mắt Điền Minh Phương bỗng chốc ướt át, một lát sau, nàng nắm chặt bàn tay ấm áp của Thương Nhung, thấp giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn ngươi.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Quan nha bắt đầu thẩm án từ sớm, Sầm Chiếu đã ngồi xe đi trước, khi Thương Nhung và Điền Minh Phương đến cửa phủ, lão quản gia đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

Phố xá ầm ĩ, hôm nay quan nha thẩm án nên ngoài cửa càng ầm ĩ hơn, từ Sầm phủ đến quan nha chỉ cần đi qua hai con phố, đi xe ngựa rất mau đã đến.

Thương Nhung còn chưa xuống xe ngựa, vén rèm đã nhìn thấy quan nha bên trong cánh cửa chống đỡ bá tánh đang muốn tiến vào bên trong, nhưng nàng vẫn cùng Điền Minh Phương xuống xe ngựa.

Đi lên thềm đá, thông qua khe hở giữa hai người đứng phía trước, Thương Nhung thấy được mấy người đứng trong nội đường, chỉ nhìn bóng lưng, nàng cũng nhìn không ra bọn họ là ai, nhưng một người trong đó thoáng xoay mặt, nàng liền nhận ra mặt mày hắn, chòm râu hắn.

Là Mộng Thạch.

Không có đứt tay đứt chân, trên người cũng sạch sẽ không có vết máu nào.

“Hồ Lâm Tùng, đến tột cùng người này nói với ngươi cái gì? Ngươi thế nhưng không màng đến tình huynh đệ kết nghĩa của chúng ta, giở trò trước mặt Tri phủ đại, còn bôi nhọ ta tại nơi đây?”

Một nam tử thân hình cao lớn, ngôn ngữ xúc động phẫn nộ, giận dữ chỉ về hướng Mộng Thạch.

Thương Nhung nhận thấy được, khi Điền Minh Phương nghe được giọng nói người này, tay nàng lập tức cuộn tròn càng chặt, đáy mắt càng có hận ý khắc cốt ghi tâm.

Thì ra, người nọ chính là Tiền Hi Nguyên.

“Tiền Hi Nguyên, ngươi cũng không nên cắn bậy cắn bạ lung tung Mộng Thạch tiên sinh tại đây! Hiện giờ ta đã thừa nhận giúp ngươi giấu xác, ngươi lại không dám thừa nhận bản thân mình ghen ghét Trương Hiện có thể được Sầm lão tiên sinh cùng sơn trưởng coi trọng, lại coi trọng vị hôn thê Điền thị của Trương Hiện, hội thơ ngày đó, ngươi ở trong rừng trúc mạo phạm Điền thị, Trương Hiện xảy ra tranh chấp với ngươi, ngươi liền nổi sát tâm, rót cho hắn nhiều Hàn Thực tán đến như vậy! Đây đều là chính miệng ngươi thừa nhận với ta!”

Lời nói Hồ Lâm Tùng bức người.

“Đúng vậy! Tiền Hi Nguyên! Đàm Giới Chi ta trước đó thật đã nhìn lầm ngươi! Chỉ sợ ngày đó ta cùng Hồ Lâm Tùng gặp nạn trong rừng trúc cũng là do ngươi giở trò quỷ! Ngươi muốn giết người diệt khẩu Hồ Lâm Tùng, mà ngay cả ta cũng bị ngươi tính toán vào chung một chỗ! Nếu không phải Mộng Thạch tiên sinh kịp thời phát hiện hai người chúng ta, chỉ sợ hiện giờ cũng không phải là thương gân động cốt đơn giản như vậy!”

Cánh tay bị gãy của Đàm Giới Chi còn dùng khăn vải treo ở cần cổ, nói chuyện lại không có nửa điểm buông tha người.

“Được thôi……”

Biểu tình Tiền Hi Nguyên hung ác nham hiểm, hắn trước đánh giá Mộng Thạch khí định thần nhàn, lại đi nhìn hai người Hồ Lâm Tùng cùng Đàm Giới Chi: “Các ngươi luôn miệng nói ta mạo phạm Điền thị, giết Trương Hiện, các ngươi có tận mắt chứng kiến? Lại nói Điền thị kia, nàng hiện giờ lại ở nơi nào? Vì sao nàng ta không tới đòi công đạo cho chính mình, đòi công đạo cho Hiện lang của nàng?”

Hắn lập tức xoay người hướng về Tri phủ đại nhân dập đầu, nói: “Đại nhân! Thảo dân là oan uổng! Hiện giờ Điền thị cũng không có trên công đường, vạn mong đại nhân không tin lời nói một phía của bọn họ!”

“Đại nhân, sau khi Tiền Hi Nguyên say rượu đã từng nói, khi hắn cưỡng ép Trương Hiện ăn Hàn Thực tán, dưới hỗn loạn, một mảnh ngọc vỡ trên y phục hắn cắt đứt bàn tay Trương Hiện, mảnh nhỏ dính vào miệng vết thương,” Hồ Lâm Tùng cũng cúi người dập đầu, “Thảo dân còn biết được, ước chừng là ngỗ tác nghiệm thi không đủ cẩn thận, không thể phát hiện mảnh nhỏ trong miệng vết thương của Trương Hiện, lại bị Trương mẫu đến nhận thi phát hiện, Tiền Hi Nguyên lo lắng Trương mẫu phát hiện manh mối, liền lệnh cho gã sai vặt tiến đến đe doạ uy hiếp, khiến Trương mẫu nhảy sông! Đại nhân nếu không tin, có thể đến Tiền phủ điều tra y phục Điền Hi Nguyên, cũng có thể mang gã sai vặt kia đến!”

Cái gì mà ngỗ tác nghiệm thi không đủ cẩn thận, rõ ràng cũng chỉ là nhân vật đi ngang sân khấu, vẫn chưa nghiệm thi đàng hoàng.

Trước đây Hồ Lâm Tùng giao hảo với Tiền Hi Nguyên, hắn làm sao không biết giao dịch giữa Tiền Hi Nguyên và tri phủ, nhưng hiện giờ lại không giống, hắn đã mất nhược điểm trong tay Tiền Hi Nguyên.

Tri phủ chịu đựng tầm mắt của Sầm Chiếu và sơn trưởng Dã Sơn thư viện, hiện giờ đã là tràn đầy mồ hôi, hắn cũng không dám giở trò trước nhiều cặp mắt như vậy.

“Đại nhân!”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Thục Thanh tri phủ vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe một giọng nữ nhu nhược, hắn ngẩng đầu nhìn lại.

“Dân nữ Điền Minh Phương, muốn cáo trạng Tiền Hi Nguyên độc sát Trương Hiện, cường đoạt lương nữ!”

Điền Minh Phương.

Sắc mặt Tiền Hi Nguyên đột biến, hắn quay đầu lại, quả nhiên trong đám người bị quan sai ngăn ngoài cửa, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thẳng nữ tử kia.

Sao lại như thế?

Không phải tin tức Sầm phủ truyền ra nói nàng không muốn làm chứng sao?

Trong chớp mắt, ánh mắt rất nhiều người ở đây đều tập trung trên mặt Điền Minh Phương, rõ ràng nàng có chút sợ hãi mấy ánh mắt này, bả vai co rúm lại một chút, nhưng cảm giác được tiểu cô nương bên cạnh nắm tay nàng, càng nắm càng chặt.

Nàng nghiêng mặt, nhìn về phía Thương Nhung.

“Cô nương, thật sự rất cảm ơn ngươi tới đây với ta.”

Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười với Thương Nhung, ngay sau đó buông tay ra, mọi người nhường đường, nàng nâng bước đi vào cửa.

Đám người lần nữa chen chúc, Thương Nhung bị che ở phía sau, chỉ có thể nhìn qua khe hở vạt áo bọn họ, mơ hồ thấy sống lưng Điền Minh Phương thẳng tắp.

Bất chợt, một bàn tay dừng trên vai nàng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Cả người Thương Nhung cứng đờ, nàng theo bản năng liền muốn chạy xuống thềm đá, nhưng mà tay người nọ tinh chuẩn xách mũ áo choàng của nàng, nàng đầy mặt cảnh giác quay đầu lại, lại bắt gặp một đôi con người đen nhánh.

Sương sớm còn chưa tan hết, thiếu niên không mang mặt nạ, cũng không mặc y phục giả trang thư sinh, hắn mặc một bộ y phục đen, bao tay bó sát tay, vòng eo hẹp nhỏ, ngọc bội mang bên hông theo va chạm, phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.

“Chiết Trúc.”

Vai cổ đang căng chặt của nàng hơi thả lỏng, gọi tên của hắn.

“Không phải đã bảo ngươi ở Sầm phủ chờ ta sao?” Thiếu niên như thấy hiếm lạ, đánh giá nàng, “Lá gan ngươi lớn rồi? Cũng dám đến quan nha xem náo nhiệt?”

“Minh Phương cô nương đổi chủ ý, ta thấy nàng có một mình, nên muốn tới cùng nàng.”

Thương Nhung nói đúng sự thật.

Thiếu niên nhìn nàng ôm một cái tay nải, bộ dạng ngửa đầu nhìn hắn.... rất là ngoan ngoãn.

Nhưng biểu tình trên mặt thiếu niên vẫn cứ nhạt nhẽo, hắn kéo kéo mũ áo choàng của nàng xuống lại, rồi mới buông lỏng tay, nói: “Chúng ta đi ăn ngon.”

“Còn Mộng Thạch đạo trưởng……” Thương Nhung quay đầu lại, đám người đã chen cứng đến khe hở cũng không còn.

“Ngươi thấy tay chân hắn có đầy đủ hết, thân thể khoẻ mạnh hay không?”

Thiếu niên liếc nàng.

“Hình như có.”

Thương Nhung gật gật đầu.

“Yên tâm, hôm nay hắn nhất định sẽ trở ra,” Chiết Trúc nói xong liền muốn duỗi tay về phía nàng, rồi bỗng dưng dừng lại, hắn nhẹ liếc bàn tay mình, nhận tay nải trong lòng ngực nàng, nhìn nàng nói, “Theo ta đi.”

Đối diện quan nha có không ít quán ăn, lồng hấp không ngừng có hơi nóng bốc lên, Chiết Trúc cắn một cái bánh bao, đẩy một chén hoành thánh cho Thương Nhung.

“Không muốn ăn?”

Thấy nàng ăn một viên hoành thánh lại buông muỗng, muốn nói lại thôi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, Chiết Trúc nghi hoặc hỏi.

Thương Nhung lắc đầu, lại bỗng nhiên đứng dậy.

Trong tay Chiết Trúc cầm nửa cái bánh bao, nhìn nàng đến gần hắn, lại cùng hắn ngồi chung một cái ghế dài, ánh mắt nàng đảo tới lui trên người.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Chiết Trúc lại có chút không được tự nhiên.

“Ta vừa mới ngửi được mùi máu tươi.”

Thương Nhung nói, duỗi tay muốn chạm vào vạt áo hắn, “Chiết Trúc, có phải miệng vết thương của ngươi lại đổ máu không? Vì sao ngươi không bôi thuốc?”

“Thương Nhung.”

Chiết Trúc theo bản năng muốn nắm tay nàng, nhưng hắn chưa quên mình đã bôi thuốc nước trên chuôi kiếm, hắn đành phải vội vàng lấy tay chống lại động tác của nàng, ở một góc trong lều vải dầu, không người nào chú ý tới cử chỉ hai người bọn họ, nhưng khi hắn đối diện với đôi mắt thanh triệt của nàng, cũng không biết có phải bị hơi nóng hun trúng không, nhưng vành tai hắn lại có chút nóng.

Mảnh lông mi dày của hắn rung động rất nhỏ, đáy mắt hình như có vài phần hài hước.

“Ngươi quả thực muốn ở chỗ này?”

Hắn đè thấp giọng, bình tĩnh nói.

Thương Nhung quay đầu thấy phố xá người đến người đi, quán chủ vội vàng bỏ hoành thánh trước bếp, người ngồi ở một hai bàn cách đó không xa đang đàm luận vụ án trong nha môn hôm nay, kỳ thật căn bản không có người nào chú ý tới bọn họ.

Nhưng gương mặt nàng vẫn ẩn ẩn có chút nóng lên, nàng rút tay về, nhỏ giọng nói:

“Thực xin lỗi, Chiết Trúc.”