Trên mặt đất nơi xa, đột nhiên xuất hiện rất nhiều máu tươi, thời gian dần trôi qua, một tên nam tử áo đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Diệp Huyền chỉ xuất một chiêu nhẹ nhàng, Linh Tú kiếm bay đến trước mặt hắn, bốn phía đã yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt các binh lính ở nơi này đều đề phòng, trên trán còn mang mồ hôi lạnh!
Một số thời khắc, chết cũng không sợ, đáng sợ là chờ đợi quá trình tử vong như thế này.
Lúc này, Diệp Huyền nói khẽ:
- Đều đi.
Nghe vậy, những binh lính kia đã thở dài một hơi.
Diệp Huyền cùng Khương Cửu vẫn giữ sắc mặt ngưng trọng như cũ.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Lục Bán Trang.
- Cẩn thận một chút.
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Cửu.
- Vào trong nói chuyện.
Khương Cửu khẽ gật đầu, đi cùng Diệp Huyền tiến vào trong doanh trướng.
Khương Cửu ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Quân tâm không ổn định.
Diệp Huyền gật đầu.
- Ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Khương Cửu nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói:
- Những sát thủ này, căn bản không phải ngươi và binh lính của ngươi có thể đối phó, ta sẽ nghĩ biện pháp đối phó. Ngươi bây giờ cần phải làm là ổn định quân tâm, còn phải bảo vệ tốt chính mình, vừa rồi những sát thủ kia, mục tiêu chân chính là ngươi.
Khương Cửu vừa chết, đối với toàn bộ Khương quốc mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích trí mạng.
Khương Cửu gật đầu.
- Ta sẽ cẩn thận, nhưng mà, mục tiêu hàng đầu của bọn chúng có lẽ vẫn là ngươi và những bằng hữu của ngươi, các ngươi mới cần cẩn thận.
Diệp Huyền nói:
- Ta biết, ta sẽ thương nghị với bọn họ một chút, ngươi lập tức thông tri đế đô, bảo quốc chủ phái người tới bên này.
Nói xong, hắn quay người rời khỏi doanh trướng.
Diệp Huyền về tới doanh trướng của mình, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.
Lúc này, lối vào, một trang giấy bay ra, phía trên là một dấu móng vuốt nhỏ.
Diệp Huyền:...
Diệp Huyền cũng im lặng, thật im lặng, bởi vì hắn nhiều khi thật xem không hiểu ý của gia hỏa tại lầu hai, chỉ một dấu móng vuốt... Ai có thể xem hiểu?
Lại một trang giấy bay ra.
Trên trang giấy là một bàn tay, bàn tay này không còn là vuốt mèo lúc trước, mà là một bàn tay người.
Diệp Huyền cười khổ.
- Đại thần, ngươi không thể nói chuyện sao?
Oanh!
Đúng lúc này, đột nhiên lầu hai rung mạnh, một cổ lực lượng cường đại trực tiếp chấn Diệp Huyền bay ra ngoài.
Ầm!
Diệp Huyền rơi xuống đất, vào lúc này, hắn cảm giác toàn thân mình suýt tan thành từng mảnh.
Diệp Huyền chôn đầu xuống đất, trong lòng không ngừng kêu rên, quá khi dễ người!
Đúng lúc này, lại một trang giấy bay ra, trên giấy là một cái miệng nhân loại và một cái miệng không biết là cái quỷ gì..... miệng nhân loại còn có ký hiệu nhỏ "→", mà cái miệng không biết kia là ký hiệu "?".
Có ý gì?
Diệp Huyền có chút không muốn sống.
Lúc này, đột nhiên lầu hai rung mạnh, Diệp Huyền vội vàng bò lên.
- Đừng đừng, có lời gì cứ nói, ta nghiên cứu một chút...
Nói xong, hắn vội vàng cầm lấy tờ giấy nghiên cứu, qua một lát sau, gương mặt hắn đen lại!
Bởi vì hắn hiểu đại khái ý của trang giấy.
Gia hỏa lầu hai đang hỏi hắn, vì cái gì hắn không biết ngôn ngữ của nó... Đơn giản mà nói, gia hỏa lầu hai không biết nói tiếng nhân loại!
Không phải người của thế giới này?
Diệp Huyền hơi nghi hoặc một chút.
Lại một trang giấy bay ra, trên giấy, là một móng vuốt và bàn tay nhân loại đè lên nhau.
Đè lên nhau!
Diệp Huyền cau mày suy nghĩ rất lâu, lúc này, đột nhiên lầu hai lại chấn động một cái, sắc mDiệp Huyền ặt thay đổi, vội vàng nói:
- Ta biết rồi.
Lầu hai ngừng lại.
Diệp Huyền thận trọng nói:
- Ngươi nói là, ngươi muốn hợp thể với ta? Hoặc là nói, ngươi muốn nhờ thân thể ta đi ra?
Lúc này, một trang giấy bay ra, trên đó là ký hiệu.
Diệp Huyền:...
Phụ thân!
Diệp Huyền nghĩ đến hai chữ này!
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu.
- Chuyện này không được, không được!
Phụ thân?
Ngẫm lại đã cảm giác rất đáng sợ!
Hắn trước kia đã nghe nói qua, có một ít cường giả mạnh mẽ sẽ đoạt xá, sẽ cướp đi quyền chủ đạo của thân thể, một phần vạn gia hỏa lầu hai nghĩ làm chuyện này... Khẳng định không được!
Một trang giấy lại bay ra...
Cứ như vậy, Diệp Huyền cứ trao đổi với gia hỏa ở lầu hai, qua chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền mệt mỏi ngồi trên mặt đất.
Thật sự quá mệt mỏi!
Đặc biệt nếu như hắn trả lời không đúng, đại thần lầu hai sẽ động thủ... Quá khi dễ người!
Hắn có phản kháng, nhưng thật sự đánh không lại!
Cuối cùng, Diệp Huyền nhìn thoáng qua lối vào tầng thứ hai.
- Như vậy, dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, trong vòng một tháng, ngươi có khả năng đi ra hai lần, một lần ngươi có khả năng chủ động đi ra, một lần, ta yêu cầu đi ra, có thể chứ?
Một lát sau, một trang giấy bay ra khỏi tầng thứ hai, trên giấy, là một ký hiệu nho nhỏ.
Thấy thế, Diệp Huyền thở dài một hơi.
Hắn cũng không muốn đáp ứng, thế nhưng không có cách, bởi vì gia hỏa tầng thứ căn bản không phải một người hiền lành, nếu như hắn không đáp ứng, còn không biết cái tên này sẽ làm gì!
Hiện tại thật không thể trêu vào!
Diệp Huyền rời khỏi Giới Ngục tháp, hắn tiến vào trong doanh trướng của Lục Bán Trang, Lục Bán Trang đang ăn bánh nướng, tay trái còn có một cây hành tây.
Diệp Huyền ngồi trước mặt Lục Bán Trang.
- Tại Trung Thổ Thần Châu, còn có tổ chức sát thủ giống Ám giới hay không?
Lục Bán Trang ngừng lại, qua rất lâu, nàng gật đầu.
- Có.
Diệp Huyền vội vàng nói:
- Có thể mời không?
Lục Bán Trang lắc đầu.
- Không thể.
- Vì sao?
Diệp Huyền không hiểu.
Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền.
- Mời không nổi. Hơn nữa, những sát thủ kia, lòng tham không đáy, thỉnh thần dễ tiễn thần khó. Việc này, chỉ có thể do chúng ta giải quyết!
Diệp Huyền yên lặng.
Hắn cũng không sợ những sát thủ kia, có kiếm nhãn, những sát thủ kia căn bản không dám tới gần hắn. Hắn cũng phát hiện, chỉ cần những sát thủ kia hiện hình, sức chiến đấu cũng không mạnh mẽ gì, những sát thủ này mạnh ở điểm xuất quỷ nhập thần!
Trọng yếu nhất chính là, những sát thủ này không nhằm vào hắn, mà là nhằm vào những binh lính Khương quốc kia, đây mới là điểm đáng ghét nhất.
Kỳ thật, không riêng gì những binh lính này, đám người Lăng Hàn cũng có chút nguy hiểm, hiện tại đám người Lăng Hàn tụ tập cùng một chỗ, căn bản không dám đơn độc tách ra, bởi vì thật quá nguy hiểm.
Lúc này, bên ngoài Túy Tiên lâu, một âm thanh truyền đến.
- Tiểu hữu, mời đi ra tụ họp một chút.
Ngũ lâu chủ!
Diệp Huyền ngây người, sau đó cùng Lục Bán Trang ra khỏi doanh trướng, bên ngoài doanh trướng, Ngũ lâu chủ mỉm cười, sau đó hắn bấm tay một điểm, một viên nạp giới xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
- Đồ vật tiểu hữu cần đã đủ!
Diệp Huyền kinh ngạc nói:
- Tiền bối, làm sao nhanh như thế?
Ngũ lâu chủ cười nói:
- Tiểu hữu có chỗ không biết, khi biết tiểu hữu có nhu cầu cấp bách, Nhị lâu chủ Túy Tiên lâu ta tự mình ra mặt bảo Túy Tiên lâu các nơi tại Trung Thổ Thần Châu tìm đồ vật cho tiểu hữu, cho nên mới nhanh như vậy!
Nghe vậy, Diệp Huyền ôm quyền với Ngũ lâu chủ.
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tình này Diệp Huyền ta sẽ nhớ kỹ!
Nói xong, hắn nhìn về phía Lục Bán Trang, Lục Bán Trang gật đầu, sau đó gọi đám người Lăng Hàn đi qua, rất nhanh, mọi người cũng giao kim tệ cho Ngũ lâu chủ.
Ngũ lâu chủ cũng không có cự tuyệt, nhận những kim tệ kia, tiếp theo, hắn bấm tay một cái, trước mặt đám người Diệp Huyền xuất hiện những bình đan dược màu trắng.
Thần Hợp đan!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)