Hai ngàn binh sĩ, căn bản không làm gì được đám người Diệp Huyền! Trừ phi hơn năm ngàn, mới có thể tạo thành uy hiếp với đám người Diệp Huyền. Phải biết, mười hai người trẻ tuổi trước mắt này đều là thiên tài yêu nghiệt chân chính a!
Để binh sĩ đối chiến với bọn hắn, là không sáng suốt không thể nghi ngờ!
Nhìn thấy những binh lính kia dồn dập thối lui, mấy người Diệp Huyền cũng có chút sửng sốt, có điều, bọn hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, những binh lính này không ra tay, tự nhiên cũng là chuyện tốt với bọn hắn!
Mà đúng lúc này, tướng lĩnh trung niên kia đột nhiên vọt tới trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói nhảm bất kỳ lời gì, hắn xông nhanh về phía trước, một thương đâm tới yết hầu của Diệp Huyền.
Lăng Không cảnh đỉnh phong!
Diệp Huyền cũng không động, khi tướng lĩnh trung niên vọt tới hơn một trượng trước mặt Diệp Huyền, một thanh phi kiếm đột nhiên xuyên qua từ giữa chân mày của hắn.
Xuy!
Máu tươi bắn tung tóe!
Tướng lĩnh trung niên đứng trước mặt Diệp Huyền, giữa chân mày của hắn không ngừng tuôn ra máu tươi, trong khoảnh khắc, mặt của hắn đã biến thành một gương mặt máu. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, gằn giọng nói:
- Người Đường quốc, tuyệt đối không bao giờ khuất phục người Khương quốc!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
- Khi các ngươi tiến công Khương quốc, nghĩ đến các ngươi tàn sát bách tính nước ta, ta đã không có ý định để các ngươi khuất phục, bởi vì...
Nói đến đây, hắn nhếch miệng cười một tiếng:
- Bởi vì ta muốn giết sạch các ngươi, những kẻ xâm lược này!
Nói xong, hắn đi tới phía hai ngàn tên lính nơi xa:
- Còn ai muốn tới không? Yên tâm, một kiếm này của ta chém xuống, trong nháy mắt đã bay đầu, không thống khổ chút nào!
Nghe vậy, đám binh sĩ kia đã nóng nảy kích động, mà lúc này, quốc lão kia đột nhiên cả giận nói:
- Ai dám xuất chiến, tru cửu tộc!
Tru cửu tộc!
Vẻ mặt đám binh sĩ kia vô cùng khó coi.
Quốc lão quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt hắn không hề che giấu sát ý, người Đường quốc đều muốn Diệp Huyền chết. Nhưng lúc này, nếu những binh lính này xuất chiến, sẽ chỉ hi sinh vô ích!
Những binh lính này, nên chết trên chiến trường, mà không phải chết ở chỗ này.
Thấy những binh lính kia không ra tay, mấy người Diệp Huyền cũng không ra tay, mà là phóng tới mỏ vàng.
Hai ngàn tên lính, mặc dù bọn hắn không sợ, thế nhưng nếu muốn giết sạch, cũng không phải một chuyện đơn giản. Lần này, bọn hắn chủ yếu là đi cầu tài, giết người, chỉ là thỉnh thoảng bổ sung.
Lúc đám người Diệp Huyền xông vào trong mỏ vàng, đám người Dạ Ly lập tức sáng mắt lên!
Mỏ vàng!
Trong mỏ vàng này, có hơn mười rương vàng khối, mặc dù số này còn chưa chế thành kim tệ, nhưng cũng không khác gì kim tệ! Mà với mỏ vàng trước mắt, có thể chế tạo ra chí ít hai ba ức kim tệ!
Dạ Ly nhếch miệng cười một tiếng:
- Nếu lần này có thể còn sống trở về, lão tử có thể vọt tới Thần Hợp cảnh! Khẳng định có thể thừa lại không ít!
Thần Hợp cảnh!
Từ Thông U cảnh xông vào Thần Hợp cảnh, cần ít nhất hơn ức kim tệ. Cũng không phải không có kim tệ là không thể đột phá, mà khi có kim tệ, có thể rút ngắn quá trình này thật nhiều!
Đơn giản mà nói, nếu người bình thường ngồi xuống tu luyện, từ Thông U đi đến Thần Hợp, cần ít nhất mười năm!
Mà nếu ngươi có tiền, rất nhiều tiền, chỉ cần một năm là có thể đi đến Thần Hợp.
Tiền rất trọng yếu!
Rất nhanh, đám người Diệp Huyền bắt đầu càn quét hết thảy trong sơn động.
Điên cuồng càn quét!
Chỉ chốc lát, những vàng khối có sẵn kia bị bọn hắn thu sạch sành sanh!
Lần này có thể nói là chân chính phất nhanh!
Sau khi mọi người rời khỏi mỏ vàng, đúng lúc này, hai thanh trường thương đột nhiên vạch phá tới từ chân trời, rất nhanh, hai thanh trường thương đan chéo cắm xuống trước mặt đám người Diệp Huyền, ngay sau đó, một tên nam tử rơi xuống trước mặt bọn hắn.
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền và Lục Bán Trang, hắn đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên xông tới trước mặt nam tử, đại địa chi lực trong nháy mắt đã trải rộng toàn thân hắn, thoáng cái, tay hắn cầm Đại Hắc kiếm, đột nhiên một bổ tới nam tử trước mặt.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm tối cường!
Nhìn thấy một kiếm này, vẻ mặt nam tử bỗng nhiên đại biến, hắn đang muốn phản kích, mà giờ khắc này, hắn kinh hãi phát hiện, thương của hắn bị chính hắn cắm trên mặt đất!
Hắn bất giác muốn lấy thương, chính là chậm một chớp mắt...
Oanh!
Một kiếm chém xuống, thân thể của nam tử lập tức bị một kiếm này đánh cho nứt toác ra!
Miểu sát!
Ngay cả sức phản kháng cũng không có, phải nói, còn chưa kịp phản kháng!
Diệp Huyền thu hồi Đại Hắc kiếm, sau đó thu hồi hai thanh trường thương kia, vì hai thanh trường thương này đều là Cực phẩm Linh khí!
Một bên, Lăng Hàn nhìn thoáng qua thi thể vỡ đầy đất bên cạnh Diệp Huyền, lắc đầu:
- Thật sự là một người tốt a! Tới thì tới, còn tặng Cực phẩm Linh khí...
Lục Bán Trang huýt sáo một tiếng, rất nhanh, những Hắc Lang kia đi tới trước mặt bọn hắn, mười hai người vươn mình lên sói, đang muốn rời khỏi, đúng lúc này, đại địa đột nhiên rung động!
Lục Bán Trang ngẩng đầu nhìn lại, nơi xa, một đám thiết kỵ đột nhiên chậm rãi tới.
Đám thiết kỵ này ước chừng ngàn người, mỗi người cầm trong tay trường thương màu đen, thân mặc trọng giáp màu đen nhánh, cả ngựa cũng phủ lên một món trọng giáp thật dày.
Bọn hắn chỉnh tề như một, cả bước chân của ngựa cũng hoàn toàn thống nhất.
Trọng kỵ binh Đường quốc!
Diệp Huyền cau lại chân mày, hắn cũng từng nghe nói về trọng kỵ binh Đường quốc, bởi vì năm đó, một nhánh trăm kỵ binh Đường quốc thế mà đã hủy diệt ba ngàn bộ binh Khương quốc!
100 kỵ binh này, chính là trọng kỵ binh Đường quốc!
Có thể nói, trọng kỵ binh này chính là kỵ binh mạnh nhất trong kỵ binh Đường quốc!
Mà lần này, 1000 trọng kỵ binh tới đây, phải biết, trọng kỵ binh Đường quốc, tổng cộng chỉ có ba ngàn!
Nhìn thấy khí thế của ngàn trọng kỵ binh này, thần sắc của đám người Dạ Ly ngưng trọng lên!
Lục Bán Trang vẫn là mặt không biểu tình, phải nói, nàng vẫn luôn mặt không biểu tình.
Đám trọng kỵ binh kia cũng không tiếp tục tiến lên, mà chỉ đứng một chỗ trăm trượng trước mặt đám người Diệp Huyền.
Vị trí này, vừa vặn thích hợp cho bọn hắn công kích!
Đúng lúc này, chung quanh đột nhiên xuất hiện vô số binh sĩ, những binh lính này mỗi người đều thân đeo trường cung, đầu đội mũ giáp lông vũ.
Số người nhiều hơn một vạn!
Những binh lính này tạo thành một vòng vây, bao vây đám người Diệp Huyền.
Cũng không hề động thủ!
Đúng lúc này, đám trọng kỵ binh kia tách qua hai bên tạo thành một đường đi, ngay sau đó, một tên nam tử cầm trường đao trong tay xuất hiện trong tầm mắt đám người Diệp Huyền.
Người đến đúng là Hạ Hầu Đao!
Đao đạo Tông sư hai mươi tuổi!
Sau lưng Hạ Hầu Đao, còn có hơn mười người áo giáp đen cầm trường đao trong tay.
Hạ Hầu Đao lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền, cũng không động thủ.
Bên cạnh Diệp Huyền, Lục Bán Trang đột nhiên nói:
- Người của bọn hắn sắp đến!
Diệp Huyền khẽ gật đầu. Hắn tự nhiên biết Lục Bán Trang nói tới ai, hẳn là những thiên tài trên võ bảng Thanh Châu, cùng với những yêu nghiệt đến từ Trung Thổ Thần Châu!
Bởi vì Đường quốc không có khả năng dùng binh lính của bản thân liều mạng với bọn hắn!
Quá lỗ vốn!
Giữa sân hết sức yên tĩnh, những binh lính Đường quốc và đám người Hạ Hầu Đao cũng không hề động thủ, mấy người bọn hắn kỳ thật đã có thể vây giết đám người Diệp Huyền, thế nhưng, sẽ trả giá rất lớn.
Đường quốc không nguyện ý trả ra đại giới này, nếu tinh nhuệ của bọn hắn hi sinh quá nhiều trong trận này, ngày sau làm sao tiến đánh Khương quốc?
Mà mấy người Diệp Huyền cũng không động thủ, sở dĩ không động thủ, là vì đánh không lại...
Hai bên giằng co.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Người của các ngươi khoảng bao lâu sẽ đến?
Lục Bán Trang nói:
- Nhanh!
Diệp Huyền lại hỏi:
- Đáng tin cậy sao?
Lục Bán Trang gật đầu:
- Đáng tin cậy.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, lại nói:
- Trước đó ngươi nói ngươi mời một nhánh dong binh thần bí của Trung Thổ Thần Châu, đắt không?
Lục Bán Trang bình tĩnh nói:
- Không đắt, cũng chỉ hai ức.
Diệp Huyền kém chút đã ngã xuống từ trên lưng sói.
Hai ức!
Trước khi tiến vào đế đô, Lục Bán Trang nói với hắn, Trung Thổ Thần Châu có rất nhiều dong binh, hỏi hắn có muốn mời một nhánh hay không. Tình cảnh của bọn hắn lúc này bết bát như vậy, khẳng định là muốn mời đó a! Thế nhưng hắn không nghĩ tới, mắc như vậy... Hai ức a!
Mẹ nó, về sau nhất định phải mang theo Mặc Điêu Mao và Bạch Trạch, còn có Kỷ An Chi xây dựng một nhánh dong binh!
Quá kiếm lời trời ạ!
Giữa sân, vừa nghe Lục Bán Trang nói, đừng nói Diệp Huyền, đám người Dạ Ly cũng sợ ngây người!
Trong khoảng thời gian này, mặc dù bọn hắn đã kiếm lời rất nhiều, thế nhưng, muốn bỏ ra hai ức, cũng sẽ vô cùng đau lòng!
Lục Bán Trang liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền:
- Muốn mạng hay muốn tiền!
Lăng Hàn cười khổ:
- Tự nhiên là muốn mạng. Đại tỷ, lại nói, ngươi mời nhánh dong binh nào?
Lục Bán Trang lãnh đạm nói:
- Đệ Cửu dong binh!
Nghe vậy, ngoại trừ Diệp Huyền, sắc mặt của đám người Lăng Hàn đều khẽ biến.
Cảm giác được đám người Lăng Hàn biến hóa, Diệp Huyền hỏi:
- Đệ Cửu dong binh, rất lợi hại phải không?
Một bên, Lăng Hàn cười khổ:
- Lúc trước, ta vốn muốn gia nhập Đệ Cửu dong binh, thế nhưng đã bị cự tuyệt.
- Vì sao?
Diệp Huyền vô thức hỏi.
Nụ cười của Lăng Hàn ngày càng đắng chát:
- Chưa đủ thực lực!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền kinh hãi, chưa đủ thực lực?
Lăng Hàn thế nhưng là Thông U cảnh đỉnh phong a!
Hắn còn chưa đủ thực lực?
Lúc này, Dạ Ly ở một bên đột nhiên nói:
- Nếu chúng ta có thể lăn lộn ở Trung Thổ Thần Châu, cũng không nhất thiết phải tới bên này. Ngày sau nếu Diệp huynh đến Trung Thổ Thần Châu thì sẽ phát hiện, bên đó, xưa nay không thiếu thiên tài và yêu nghiệt. Còn Đệ Cửu dong binh đoàn này, bình thường bọn hắn thu giá ít nhất cũng là trên năm ức.
Năm ức!
Diệp Huyền: "..."
Dạ Ly nhìn thoáng qua Lục Bán Trang:
- Đại tỷ đã từng tham gia Đệ Cửu dong binh đoàn này, lần này bọn hắn thu giá thấp như vậy, đoán chừng là nhìn mặt mũi của đại tỷ. Bằng không, cho dù chúng ta trả năm ức, sợ là cũng khó có thể mời được bọn hắn.
Dong binh đoàn!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta muốn xây dựng một dong binh đoàn, các ngươi có hứng thú hay không?
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền chân thành nói:
- Ta nghiêm túc!
Một bên, Lăng Hàn nói:
- Diệp huynh hoàn toàn có thể gia nhập với chúng ta.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta muốn đơn độc xây dựng một nhánh, ta muốn nghiêm túc xây tốt dong binh đoàn này, nếu các ngươi có hứng thú, có thể đi theo ta. Nếu không hứng thú, cũng không quan trọng, mọi người vẫn là huynh đệ như cũ, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đám người Dạ Ly nhìn về phía Lục Bán Trang, Lục Bán Trang vẫn như cũ mặt không biểu tình.
Diệp Huyền nhìn qua Lục Bán Trang, Lục Bán Trang nhìn hắn một hồi:
- Ngươi muốn làm đại ca?
Diệp Huyền gật đầu.
Lục Bán Trang nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Cho ta một lý do!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Nếu ta là đại ca, về sau đánh nhau ta chạy trước, a không đúng, khi đánh nhau ta sẽ lên trước, rút lui ta lui sau cùng.
Lục Bán Trang nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, nàng nhìn về phía đám người Dạ Ly:
- Có thể phục hắn?
Mọi người suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Bất kỳ địa phương nào, cường giả vi tôn!
Trong mười mấy người bọn hắn, ngoại trừ Lục Bán Trang, Diệp Huyền chính là mạnh nhất, hơn nữa, ở chung mấy ngày, Diệp Huyền cũng khiến bọn hắn tin phục trên mọi phương diện, cho nên, đều không có bất kỳ ý kiến gì.
Lục Bán Trang khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:
- Tên gọi là gì?
- Phỉ quân!
Diệp Huyền chân thành nói:
- Người nào chọc chúng ta, ta khiến nhà hắn không còn một ngọn cỏ!
Mọi người: "..."
- --------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực