Kiếm Tôn

Chương 213: Hắc Đao Vệ




Một bên, Bát lâu chủ nhìn đám người Lục Bán Trang, vẻ mặt có chút phức tạp.



Đây đều là tuyệt đỉnh thiên tài đến từ Trung Thổ Thần Châu, những thiên tài này tuyệt đối là hạng người tâm cao khí ngạo, người bình thường, bọn hắn căn bản chướng mắt. Diệp Huyền có thể được những người này tán thành, đã không đơn giản là vấn đề thiên phú!



Mà một khi được bọn hắn tán thành, những người này lại cực kỳ nghĩa khí!



Đôi lúc, hữu nghị giữa người trẻ tuổi chính là như thế, lúc thành có chút không hiểu thấu, nhưng còn thật hơn vàng ròng bạc trắng.



Lúc này, Lục Bán Trang lấy ra một viên truyền âm thạch, nàng rót huyền khí vào trong đó, rất nhanh, truyền âm thạch run rẩy, ngay sau đó, một thanh âm nữ tử vang lên từ trong truyền âm thạch:



- Lục bảo bối, nhớ ta?



Mọi người: "..."



Lục Bán Trang lãnh đạm nói:



- Thanh Châu, Đường quốc, tới đánh nhau!



Yên lặng một lát, trong truyền âm thạch, âm thanh kia vang lên lần nữa:



- Tới ngay!



Thanh âm này vừa dứt, truyền âm thạch bình tĩnh lại.



Lục Bán Trang ngồi xuống, nàng nhìn thoáng qua đám người Lăng Hàn:



- Thất thần cái gì, gọi nhanh lên!



Mọi người vội vàng lấy ra truyền âm thạch của bản thân...



Đều không gọi trưởng bối trong nhà, mà là gọi bằng hữu của bọn hắn. Với những thiên tài yêu nghiệt này mà nói, gọi trưởng bối là chuyện đáng xấu hổ nhất!



Giống như hai tiểu hài đánh nhau, một bên đánh thua lại đi gọi lão cha đến đánh giúp, loại hành vi này, theo bọn hắn nghĩ, là hành vi hèn nhát nhất không thể nghi ngờ!



Người trẻ tuổi đánh nhau, vậy chỉ nên để người trẻ tuổi tự giải quyết!



Thấy tình cảnh trong sân, Bát lâu chủ đột nhiên nở nụ cười.



Những người trước mắt này đều không phải người đơn giản, bằng hữu của bọn hắn sẽ đơn giản sao?



Không thể nghi ngờ, lần này sẽ có trò hay để xem!



Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên đi đến, lão giả trầm giọng nói:



- Lâu chủ, Túy Tiên Lâu ta đã bị gần vạn binh sĩ Đường quốc bao vây.



Giữa sân yên tĩnh lại.



Bát lâu chủ khẽ gật đầu:



- Cũng chỉ có binh sĩ?



Lão giả lắc đầu:



- Không đơn giản là binh sĩ, trong đó có vài người không giống binh sĩ. Ngoài ra, Quốc chủ Đường quốc mời ngài đi đế đô một chuyến!



Bát lâu chủ lắc đầu cười một tiếng:



- Trả lời bọn hắn, không còn gì có thể nói.



Lão giả nhìn thoáng qua Bát lâu chủ, khẽ gật đầu, sau đó lui xuống.



Sau khi lão giả lui xuống, Bát lâu chủ nhìn về phía đám người Diệp Huyền:



- Có lẽ chư vị đều đã mỏi mệt, xin cứ nghỉ ngơi một đêm, khác không dám nói, tối nay Túy Tiên Lâu ta nhất định sẽ bảo đảm chư vị bình an.



Nói xong, hắn quay người rời đi.



Trong gian phòng, mọi người trầm mặc.



Lục Bán Trang ăn bánh nướng, không nói gì.



Mọi người cũng tiếp tục điên cuồng quét sạch đồ ăn trên bàn cơm!



Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên nói:



- Chư vị, Trung Thổ Thần Châu chơi vui không?





Chơi vui không?



Thần sắc của đám người có chút cổ quái.



Diệp Huyền cười nói:



- Làm sao?



Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.



Lăng Hàn khẽ lắc đầu:



- Không dễ chơi, bên kia... Thế hệ trẻ tuổi ngày nào cũng đánh nhau!



Nói xong, hắn chỉ chỉ bản thân:



- Lúc trước nếu không phải đại tỷ ra tay, ta đã bị người đánh chết tươi!



Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:



- Nếu ta đi qua, có thể bị người đánh chết hay không?



Mọi người nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cuối cùng, Lăng Hàn lắc đầu:



- Không dễ nói lắm, chủ yếu là xem đối thủ của ngươi là ai!




Diệp Huyền: "..."



Một bên, Dạ Ly đột nhiên nói:



- Trung Thổ Thần Châu cạnh tranh rất kịch liệt, rất nhiều tài nguyên đều phải dựa vào bản thân tranh đoạt, ngươi không đoạt là không có, cho dù trong gia tộc, ngươi cũng phải tranh, không tranh, cái gì cũng không có. Không muốn sống uất ức, cũng chỉ có thể điên cuồng tranh đoạt.



Diệp Huyền khẽ gật đầu, kỳ thật bất kỳ địa phương nào cũng cạnh tranh hết sức kịch liệt, chỉ là có lẽ Trung Thổ Thần Châu càng kịch liệt hơn!



Rất nhanh, mọi người càn quét xong.



Nghỉ ngơi!



Mặc dù mọi người đều là võ giả, thế nhưng, vẫn cần nghỉ ngơi, đặc biệt là từ khi tiến vào thủ phủ Đường quốc, bọn hắn vẫn chưa hề chợp mắt, lúc này, có thể nói là vô cùng mệt mỏi!



Diệp Huyền tới bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, giờ phút này, Túy Tiên Lâu đã bị đám người Đường quốc bao vây chặt chẽ, gần như là kín không kẽ hở, hơn nữa, ngày càng nhiều binh sĩ chạy đến bên này.



Mà giờ phút này, Túy Tiên Lâu đã khởi động trận pháp, trận pháp này có thể không có tác dụng quá lớn đối với cường giả Vạn Pháp cảnh, nhưng đối với những binh lính bình thường này mà nói, tác dụng là vô cùng lớn.



Thế nhưng, Diệp Huyền rất rõ ràng, trận pháp này chỉ có thể tạm thời ngăn cản những binh lính này!



Sau hừng đông, chính là thời điểm đánh nhau!



Lúc này, Lục Bán Trang đi tới bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:



- Không nghỉ ngơi một chút?



Lục Bán Trang nhìn phía dưới, lãnh đạm nói:



- Không cần!



Diệp Huyền: "…"



Lục Bán Trang liếc mắt đánh giá những binh sĩ Đường quốc kia:



- Có tính toán gì không?



Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:



- Sẽ càng nhiều người đến đây, hơn nữa, chắc chắn người tới đều là đỉnh tiêm trong thế hệ trẻ tuổi Thanh Châu ta. Tính toán của ta chính là đánh, không phải chúng ta giết chết bọn hắn, chính là bọn hắn đánh chết chúng ta!



Lục Bán Trang khẽ gật đầu:



- Vậy thì đánh!



Nói xong, nàng lấy ra một cái bánh nướng mà gặm.



Diệp Huyền: "..."



Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời dần sáng ngời, mà xung quanh Túy Tiên Lâu, đã là người đông nghìn nghịt!




Binh sĩ Đường quốc đã vây Túy Tiên Lâu đến con kiến cũng không chui lọt!



Rất nhanh, chân trời nổi lên một màu trắng bạc, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi bay lên từ cuối chân trời.



Trong phòng, đám người Dạ Ly đều đã tỉnh lại.



Lúc này, Bát lâu chủ đột nhiên đi đến, hắn nhìn mọi người một lượt, sau đó nói:



- Túy Tiên Lâu ta đã điều tới từ khắp nơi 30 cường giả Thần Hợp cảnh, đợi chút nữa bọn hắn sẽ cùng phá vây với chư vị, còn xin chư vị chớ có ham chiến.



Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, sau đó lại nói:



- Sau khi lao ra, chư vị hãy đi đường cẩn thận. Thật có lỗi, Túy Tiên Lâu ta chỉ có thể làm đến như vậy.



Diệp Huyền trầm giọng nói:



- Lần này Túy Tiên Lâu tương trợ chúng ta như thế, các ngươi ở Đường quốc...



Bát lâu chủ cười nói:



- Không sao, một chút sản nghiệp nhỏ mà thôi, bỏ qua là được. Tiểu hữu, các ngươi chuẩn bị đi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng lao ra!



Nói xong, hắn quay người rời đi.



Trong phòng, Lục Bán Trang đột nhiên nói:



- Còn vấn đề gì không?



Mọi người lắc đầu.



Lục Bán Trang đang muốn nói chuyện, Thương Càng ở một bên đột nhiên nói:



- Đại tỷ, ta không đi!



Mọi người nhìn về phía Thương Càng, Thương Càng gỡ xuống chiếc nhẫn của bản thân rồi để lên bàn:



- Giúp ta mang về cho đệ đệ ta, hẳn là đủ cho hắn dùng rất lâu.



- Nói nhảm gì!



Lục Bán Trang đột nhiên cả giận nói:



- Cái gì mà ngươi không đi! Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi chết, ta cũng phải mang đi thi thể của ngươi.



Nói xong, nàng nhìn về phía Cam Vô Vi bên cạnh:



- Lão Cam, ngươi cõng hắn, những người còn lại đợi chút nữa hãy vây quanh hai người bọn hắn.



Thương Càng còn muốn nói gì, Cam Vô Vi đã trực tiếp đi đến trước mặt, cõng hắn lên.



Lục Bán Trang nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói:




- Ngươi và ta mở đường! Chớ có lưu thủ, có thể miểu sát hãy tận lực miểu sát!



Nói xong, hắn quay người rời đi.



Trong phòng, Lục Bán Trang liếc mắt nhìn mọi người:



- Đều sống cho ta!



Nửa khắc đồng hồ sau.



Cửa chính của Túy Tiên Lâu đột nhiên mở ra, ngay sau đó, mười hai đầu Hắc Lang đột nhiên lao ra!



Mà phía trên mười hai đầu Hắc Lang này, là hơn ba mươi tên cường giả Thần Hợp cảnh!



- Bắn tên!



Một tiếng hét phẫn nộ tựa như tiếng sấm đột nhiên vang lên từ giữa sân.



Thanh âm này vừa dứt, vô số mũi tên tựa như cuồng phong bạo vũ kích bắn về phía đám người Diệp Huyền.



Giờ khắc này, trước mặt đám người Diệp Huyền trực tiếp đen lại!



Thấy một màn này, thần sắc của đám người Lăng Hàn đều ngưng trọng lên!




Đúng lúc này, hơn ba mươi cường giả Thần Hợp cảnh trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên phóng lên tận trời, ngay sau đó, hơn ba mươi đạo khí tức cường đại bao phủ đến những mũi tên kia, trong nháy mắt, những khí tức cường đại này trực tiếp quặn nát bấy một số mũi tên cầm đầu.



Cùng lúc đó, hơn ba mươi người, mỗi người đều tế ra một tấm chắn màu đen nhánh, bọn hắn cứ như vậy giữ chặt tấm chắn ngăn trên đỉnh đầu đám người Diệp Huyền, mạnh mẽ ngăn tất cả mũi tên.



Phía dưới, vô số binh sĩ cầm trường mâu trong tay, gắt gao ngăn trước mặt đám người Diệp Huyền, không có bất kỳ người nào lui nửa bước!



Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bay ra ngoài, một khắc khi hắn rơi xuống đất, đại địa chi lực ngưng tụ trong nháy mắt, cùng lúc đó, Đại Hắc kiếm xuất hiện trong tay hắn.



Khóe miệng Diệp Huyền nổi lên một vệt dữ tợn, hắn dẫn theo đại kiếm chạy như điên về phía đám binh sĩ trước mặt, kiếm ý và chiến ý điên cuồng chấn động ra từ trong đại kiếm trong tay hắn, tăng thêm đại địa chi lực, giờ phút này, một mình hắn lại có thế thiên quân vạn mã.



Lúc còn cách đám binh sĩ kia vài trượng, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, sau đó hai tay cầm kiếm đột nhiên một trảm xuống dưới:



- Đều chết cho lão tử!



Kiếm chém xuống.



Oanh!



Trước mặt Diệp Huyền, mười mấy tên binh sĩ lập tức bị một kiếm này chém nát bấy, cùng lúc đó, vô số binh sĩ bị lực lượng một kiếm phát ra chấn bay ra bốn phía, mà trước mặt Diệp Huyền, xuất hiện một khe rãnh thật sâu dài đến vài chục trượng, khe rãnh này, sâu hơn một trượng!



Khắp nơi bừa bộn!



Diệp Huyền dẫn theo đại kiếm vọt tới phía binh sĩ Đường quốc nơi xa:



- Xông cùng ta!



Đám người Lục Bán Trang theo sát.



Ngay từ đầu, với Diệp Huyền và Lục Bán Trang dẫn đầu, đám người thế như chẻ tre, thế nhưng ngay lúc bọn hắn muốn xông phá trùng vây, một đám người áo giáp đen cầm trường đao trong tay đột nhiên ngăn trước mặt bọn hắn.



Cầm đầu, đúng là tên Đao đạo Tông sư Hạ Hầu Đao bọn hắn gặp phải hôm qua!



Ngoài ra, chung quanh còn có mấy trăm Hắc Đao vệ!



Hạ Hầu Đao nhìn đám người Diệp Huyền, gằn giọng nói:



- Muốn đi? Đã hỏi ta chưa!



Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp dẫn theo trường đao vọt tới phía đám người Diệp Huyền, mà sau lưng hắn, là hai mươi tên binh sĩ áo giáp đen, hai mươi người này cầm trường đao trong tay, trên thân phát ra khí tức sát phạt lăng lệ.



Diệp Huyền và Lục Bán Trang trực tiếp xông ra ngoài, mà lần này, hai người đều không thể trong nháy mắt miểu sát đám người Hạ Hầu Đao, bọn hắn bị đám người Hạ Hầu Đao mạnh mẽ cản lại.



Mà lúc này, mấy trăm Hắc Đao vệ cùng với vô số binh sĩ vọt thẳng tới đám người Dạ Ly.



Khóe miệng Dạ Ly nổi lên một vệt cười gằn:



- Giết chết bọn hắn!



Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp xông ra ngoài.



Rất nhanh, đám người Dạ Ly bị vô số binh sĩ bao vây. Mặc dù bọn hắn đều cực cường, có thể lấy ít đánh nhiều, thế nhưng giờ phút này, binh sĩ chung quanh ít nhất cũng hơn hai vạn, hơn nữa còn có những Hắc Đao vệ kia, số người áp chế, khiến bọn hắn căn bản không có bất kỳ ưu thế nào!



Nơi xa, Lục Bán Trang đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:



- Ngăn trở một lát!



Thanh âm vừa dứt, nàng tung bay về sau, đi thẳng tới trước mặt đám người Dạ Ly, tiếp theo, nàng đột nhiên đập một bàn tay lên mặt đất:



- Vô Cực Băng!



Một chưởng vỗ xuống.



Oanh!



Đại địa trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh đám người Lục Bán Trang lập tức nổ tung, vô số binh sĩ trực tiếp bay ra ngoài, cách Lục Bán Trang hơi gần càng trực tiếp bị một chưởng này chấn vỡ thành thịt nát, không chỉ như thế, uy lực của một chưởng kia còn đang chấn cho những binh lính xung quanh không ngừng lùi lại.



Mà sắc mặt của Lục Bán Trang cũng trắng bệch, khóe miệng còn mang theo máu tươi! Rõ ràng, một chưởng vừa rồi đã làm nàng tiêu hao cực lớn!



Lục Bán Trang đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Dạ Ly, gầm thét:



- Đi nhanh lên!



- -----------



Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực