Kiếm Tôn

Chương 190: Phù Hợp Trăm Phần Trăm




Tu luyện!



Trong những ngày kế tiếp, bốn người bắt đầu điên cuồng tu luyện.



Đến mức chuyện tuyển nhận, bốn người đã chọn một ngày, tháng ngày vừa đến, Thương Lan học viện sẽ nghênh đón lần tuyển nhận chân chính trên ý nghĩa suốt mấy chục năm qua.



Chuyện Thương Lan học viện muốn tuyển nhận học viên, việc này đã được Hoàng thất Khương quốc cùng với Túy Tiên lâu hỗ trợ tuyên truyền, cho nên nhanh chóng truyền khắp Khương quốc. Hiện tại toàn bộ Khương quốc đang có vô số người đang chạy tới đế đô tham gia Thương Lan học viện chiêu sinh.



Hiện tại Khương quốc không có Thương Mộc học viện, Thương Lan học viện tự nhiên trở thành lựa chọn duy nhất!



Tăng thêm danh tiếng đám người Diệp Huyền cực lớn, bởi vậy, vô số người từ các nơi của Khương quốc mộ danh mà tới, đặc biệt là dưới tình huống Túy Tiên lâu cùng Hoàng thất Khương quốc đều hết sức ủng hộ, người tới càng nhiều.



Thương Lan học viện, hậu sơn.



Trong một rừng trúc, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, bên cạnh hắn là Linh Tú kiếm đang lơ lửng.



Dưới sự điều khiển của hắn, kiếm ý, kiếm mang, điên cuồng hội tụ vào hai mắt của hắn.



Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra.



Xuy xuy!



Hai sợi kiếm mang đột nhiên bắn ra ngoài nhanh như tia chớp, bên ngoài hơn mười trượng, hai cây trúc đã đứt tận gốc!



Cảm nhận được việc này, Diệp Huyền hơi mỉm cười.



Trước kia, mặc dù hắn tu luyện ra kiếm nhãn, nhưng hắn không có năng lực khống chế, mà bây giờ, hắn đã có thể điều khiển chính xác hai sợi kiếm quang này, thế nhưng, còn chưa đủ!



Tiếp tục luyện!



Thời gian kế tiếp, bốn người vẫn điên cuồng tu luyện.



Mặc dù Diệp Huyền là viện trưởng, thế nhưng, việc của ba người Mặc Vân Khởi vẫn do hắn bao. Cách mỗi mấy ngày, Diệp Huyền sẽ xuống núi một chuyến, đi trù bị tài nguyên cho đám người Mặc Vân Khởi!



Trừ việc này ra, Thương Lan học viện không ngừng hoàn thiện, tiền chi ra như nước chảy ra ngoài...



Nhưng mà, vì Thương Lan học viện, vì ba người Mặc Vân Khởi, số tiền này chi ra đều đáng giá!



Mà lại, hắn cũng chưa từng đem số tiền kia xem như tiền riêng của mình!



Hắn không chỉ là viện trưởng của Thương Lan học viện, càng là huynh đệ của ba người Mặc Vân Khởi, làm đại ca, tự nhiên phải chiếu cố kỹ lưỡng bọn họ. Nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nên bảo hộ phải bảo hộ!



Thời gian không ngừng trôi qua, cách thời điểm Thương Lan học viện chính thức chiêu sinh chưa đến một ngày.



Ban đêm.



Diệp Huyền ngồi xếp bằng trong rừng trúc, hai mắt hắn nhắm lại, Linh Tú kiếm vẫn làm bạn bên cạnh hắn. Phạm vi mười trượng chung quanh hắn, kiếm ý giống như một tấm lưới trải rộng.



Cảm thụ!



Vào lúc này, hắn đang cảm thụ mọi thứ chung quanh.



Kiếm nhãn, ba bước, hắn hiện tại đã tiến hành đến bước thứ hai!




Cảm thụ!



Hắn dùng tâm cảm nhận thế giới này. Trước kia hắn dùng mắt nhìn thế giới, mà bây giờ, hắn cần dùng tâm đi nhìn thế giới này!



Mắt và tâm là hai loại khái niệm khác nhau, cũng là hai loại cảnh giới khác nhau!



Mắt chỉ có thể thấy mặt ngoài, mà tâm có thể nhìn thấy bản chất!



Diệp Huyền cứ ngồi như vậy, hắn đã ngồi một ngày, trong lúc này, hắn cảm nhận được khí tức gió, mặt đất, hoa cỏ cây cối, thậm chí mây trắng trên trời…



Lúc còn hai mắt, hắn chưa bao giờ cẩn thận cảm nhận những thứ này.



Nữ tử thần bí nói cho hắn biết, sống sót, cần phải cảm ân của thế giới. Hắn hiện tại đã hiểu ý của nữ tử thần bí nói.



Kiếm nhãn bước thứ ba, chính là nghĩ.



Cái gọi là nghĩ, kỳ thật chính là ngộ!



Một số thời khắc, lắng đọng xuống, lẳng lặng suy nghĩ, từ đó bản thân sẽ đạt được không ít chỗ tốt!



Hắn vào những năm gần đây thật sự quá táo bạo!



Dưới ánh trăng, Diệp Huyền ngồi yên lặng, chung quanh yên tĩnh im ắng.



Ở bên khác, Bạch Trạch đã đạt tới Thông U cảnh, nhưng hắn chưa bao giờ buông lỏng lười biếng, bởi vì hắn không muốn bị Mặc Vân Khởi khi dễ... Mặc Vân Khởi mạnh lên, khẳng định sẽ tới đánh hắn đầu tiên!




Bị Diệp thổ phỉ đánh, không mất mặt, bị Mặc Vân Khởi đánh, vậy thì quá mất mặt!



Bạch Trạch hiện tại cần làm chính là khống chế huyết mạch Yêu tộc trong người mình, thân thể phòng ngự và lực lượng thân thể của hắn hiện tại, có thể nói đã ít có đối thủ, hắn hiện tại đối mặt với cường giả Thần Hợp cảnh cũng không sợ chút nào!



Tiền!



Đây đều là tiền tích tụ ra!



Trong khoảng thời gian này, hắn dùng đan dược và đủ loại thuốc bổ cực phẩm, chưa bao giờ ngừng một ngày, hắn không biết mình đã ăn bao nhiêu tiền, ngược lại ăn một viên Thối Thể đan cần tiêu tốn mấy chục vạn kim tệ...



Thương Lan sơn hậu sơn, Mặc Vân Khởi chạy như điên trong lòng núi, thiết cầu trên người hắn nhiều hơn trước rất nhiều.



Cố gắng!



Tức giận phấn đấu!



Trong khoảng thời gian này, hắn có thể nói là vô cùng biệt khuất. Ban đầu bị Diệp thổ phỉ khi dễ một chút cũng thôi đi, hiện tại Bạch Trạch ỷ vào bản thân là Thông U cảnh, mỗi ngày đều tìm hắn đơn đấu, tên kia dùng danh nghĩa luận bàn, kỳ thật đều là tới đánh hắn!



Không thể nhịn!



Trong dãy núi, Mặc Vân Khởi gầm lên giận dữ, tốc độ tăng tốc lần nữa, tốc độ của hắn đã sắp vượt qua gió!



Thể chất của hắn là Khinh Linh thể chất, nhưng không phải nói chỉ cần Khinh Linh thể chất thì không cần tu luyện! Thể chất chỉ có mang lại ưu thế trời sinh mà thôi, nhưng nếu như không có bản thân cố gắng, hắn chẳng khác gì người thường.



Hắn cũng hao phí tài nguyên vô cùng to lớn, Diệp Huyền chuyên môn tìm cho hắn một loại đan dược tên là "Phong Linh đan", loại đan dược này, có thể kích phát tiềm năng trong thân thể của hắn, khiến cho hắn có khả năng lợi dụng gió chung quanh, từ đó tăng nhanh tốc độ của mình! Trừ việc này ra, hắn còn dùng "Tụ Khí đan".




Bởi vì hắn chạy, tiêu hao thực sự quá lớn, nếu như không có loại đan dược này, hắn một ngày không thể tu luyện lâu như vậy!



Thiên phú có cực hạn, cố gắng có điểm dừng, thế nhưng, tiền cũng trọng yếu, phải nói là rất trọng yếu!



Phòng bếp.



Kỷ An Chi đang ngồi trên ghế gỗ, bên trái nàng là một đống mảnh gỗ, trong tay nàng là thanh đao mỏng như cánh ve.



Lúc này, nàng nhặt khúc gỗ trước mặt lên, tay phải cầm đao bổ xuống.



Xùy!



Mảnh gỗ nứt ra từ giữa, vết cắt thường thường giống nhau, bóng loáng như gương!



Mặt nàng không biểu tình, sau đó không biết từ nơi nào xuất ra một cái bánh bao cắn một cái, tiếp theo, nàng lại cầm lấy một khúc gỗ đặt trước mặt, sau đó lại cầm đao chém xuống!



Một đao vô cùng mau lẹ!



Khúc gỗ tách ra từ giữa...



Nàng không có tiếp tục chém, mà là cắn bánh bao hai cái, tiếp theo, lại không biết lấy đâu ra một cái đùi gà...



Trong rừng trúc.



Diệp Huyền vẫn không rời đi, kiếm ý vẫn bao phủ chung quanh người hắn, hắn đã đắm chìm trong đó. Hắn hiện tại có thể cảm nhận mọi thứ chung quanh rất rõ ràng, rất chân thật.



Hắn lần đầu tiên phát hiện, không có mắt cũng không có việc gì!



Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu, hắn thu hồi kiếm ý của mình, sau đó chậm rãi đứng lên.



- Hô!



Diệp Huyền thở ra một hơi thật dài, vào lúc này, hắn cảm giác cực kỳ thoải mái! Dễ chịu chưa từng có!



Kiếm nhãn!



Cũng là tín niệm Kiếm đạo!



Phải nói, nữ tử thần bí dạy cho hắn công pháp kiếm kỹ đều là một loại tín niệm Kiếm đạo!



Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Linh Tú kiếm bay vào trong lòng bàn tay của hắn, Linh Tú kiếm khẽ run lên, dường như đang đáp lại.



Độ dung hợp đã trăm phần trăm!



Hắn hiện tại có thể chân chính phát huy ra toàn bộ uy lực của Linh Tú kiếm!



Nếu như hắn đi đến Thông U cảnh, Thần Hợp cảnh bình thường không phải là đối thủ của hắn, trừ phi đối phương cũng là loại siêu cấp yêu nghiệt, ví dụ như An Lan Tú!



- ---------------



Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực