Kiếm Tôn

Chương 187: Tất Cả Thiên Địa Đều Là Kiếm Của Ta!




Ngạc nhiên!



Giữa sân, lão giả áo bào trắng và lão giả cầm gậy trúc ngây người!



Một kiếm miểu sát?



Lão giả áo bào đen cũng còn chưa ra tay, hắn đã chết rồi?



Vào lúc này, hai người đã giật mình tới cực điểm!



Bọn họ biết, người trước mặt chính là Kiếm tiên chân chính, không đúng, có khả năng không phải Kiếm tiên bình thường!



Phải biết, Kiếm tiên cũng có điểm mạnh và yếu!



Mà người trước mắt đã mạnh vượt qua phạm vi nhận biết của bọn họ!



Đánh như thế nào?



Chờ chết đi!



Chết còn không có gì, hai người hiện tại chết đi, Thương Mộc học viện cùng Ám giới làm sao bây giờ?



Nếu như nữ tử thần bí muốn trả thù, làm sao bây giờ?



Ám giới và Thương Mộc học viện có thể chịu được nàng trả thù sao?



Nội tâm hai người vô cùng hoảng hốt!



Sau khi xuất một kiếm tru diệt lão giả áo bào đen, nữ tử váy trắng cầm kiếm trúc chỉ vào hai người, nói:



- Không phải muốn tìm ta sao? Hiện tại, ngoài ý muốn không? Giật mình không?



Diệp Huyền mặt đen lại, nữ tử thần bí càng ngày càng ngứa da.



Trên không, sắc mặt lão giả áo bào trắng và lão giả cầm gậy trúc khó nhìn tới cực điểm.



Sau cùng, lão giả áo bào trắng trầm giọng nói:



- Chúng ta nhận thua!



Nhận thua!



Một vị Kiếm Hoàng đều bị miểu sát, bọn họ căn bản không phải là đối thủ!



Nữ tử váy trắng đột nhiên nói:



- Cút!



Cút?



Đám người lão giả áo bào trắng đều sửng sốt.



Bảo bọn họ cút?



Không giết?



Mấy người Diệp Huyền cũng giật mình, làm sao không giết?



Diệp Huyền vội vàng nói:





- Đánh chết bọn chúng đi, không thể...



Lúc này, kiếm lá trúc rơi xuống, Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng, kiếm lá trúc đã đánh vào vai của hắn.



Ba!



Âm thanh rất vang dội!



Diệp Huyền đau suýt chảy nước mắt ra! Thật sự quá đau!



Trên không, nữ tử thần bí lạnh lùng nói:



- Đánh chết bọn chúng? Ngươi làm đi! Ngươi đi đánh chết bọn chúng đi!



Diệp Huyền: “...”



Nữ tử thần bí chỉ chỉ vào lão giả áo bào trắng và lão giả áo bào đen, nói:



- Mấy tên tiểu tử phía dưới, các ngươi muốn nhằm vào thế nào cũng được, tốt nhất là dồn vào chỗ chết cho ta! Thế nhưng, nếu lần sau còn dám phái người cao hơn bọn họ hai giai trở lên, ta sẽ để cho các ngươi biết cái gì gọi là lấy lớn hiếp nhỏ chân chính. Hiện tại, cút nhanh lên, đồ rác rưởi, lãng phí thời gian ngủ của ta!



Lão giả áo bào trắng và lão giả cầm gậy trúc nhìn nhau, cuối cùng, hai người thi lễ với nữ tử thần bí, sau đó quay người rời đi.



Nhưng lúc rời đi, hai người đều nhìn về phía đám người Diệp Huyền.



Bọn họ xem như hiểu rõ!



Bọn họ có khả năng nhằm vào đám người Diệp Huyền, thế nhưng, không thể lấy lớn hiếp nhỏ...



Rất nhanh, hai tên lão giả biến mất phía chân trời xa xôi.



Trên không, nữ tử thần bí đột nhiên cầm kiếm chỉ chỉ vào Diệp Huyền, nói:



- Đi theo ta!



Vừa dứt lời, nàng bay tới rừng trúc.



Diệp Huyền do dự một chút, hắn có phần không muốn đi, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, khả năng không phải chuyện gì tốt, nhưng mà, hắn biết rõ, không đi sẽ thảm hại hơn!



Diệp Huyền đành phải đi theo.



Phía sau, ba người Mặc Vân Khởi liếc mắt nhìn nhau, Mặc Vân Khởi nói:



- Hắn có thể sẽ bị đánh!



Bạch Trạch gật đầu, nói:



- Đánh, nên đánh!



Kỷ An Chi lãm đạm nói:



- Hắn bị đánh, khẳng định sẽ trở về đánh các ngươi!



Sắc mặt Mặc Vân Khởi cùng Bạch Trạch càng khó coi.



Nơi xa, bên ngoài rừng trúc, nữ tử váy trắng chậm rãi từ đi phía trước, Diệp Huyền đi sau lưng nữ tử váy trắng.



Nữ tử váy trắng lãm đạm nói:




- Biết vì sao không giết bọn họ sao?



Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:



- Còn xin tiền bối giải hoặc!



Hắn hiện tại cũng không nói không biết, cũng không nói biết, ngược lại nói cái nào cũng bị đánh!



Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn chân trời, nói:



- Mỗi lần ta ra tay, đối với ngươi mà nói là một gánh nặng cực lớn, nếu vừa rồi ta chém giết hai người kia, cái phá tháp kia không chịu nổi, ngươi càng không chịu nổi.



Diệp Huyền yên lặng, kỳ thật, hắn đã dự liệu được.



Chớ nhìn hắn hiện tại rất bình thường, hắn biết, nhất định là nữ tử thần bí trước mắt thay hắn trấn áp cắn trả, thế nhưng cắn trả này cuối cùng sẽ tới!



Nữ tử thần bí đột nhiên dừng bước, nói:



- Ngươi cũng đã biết, trên thế gian này, đặc biệt có một ít chỗ đặc thù, một ít thiên tài đều có người hộ đạo!



- Người hộ đạo?



Diệp Huyền không hiểu.



Nữ tử thần bí lãm đạm nói:



- Cái gọi là người hộ đạo, chính là kẻ che chở cho thiên tài này quật khởi. Bất cứ một thiên tài yêu nghiệt nào quật khởi, cơ bản sau lưng đều có người che chở, nếu không ai che chở, thiên tài yêu nghiệt gì cũng dễ dàng chết yểu. Giống như An Lan Tú mà ngươi gặp lúc trước, phía sau nàng cũng có một người hộ đạo, bởi vì ngươi hiện tại quá yếu nên không phát hiện mà thôi.



Diệp Huyền yên lặng, hắn nhìn thoáng qua nữ tử thần bí, do dự một chút, sau đó nói:



- Tiền bối, ngươi...



- Đừng suy nghĩ nhiều!



Nữ tử thần bí đột nhiên nói:



- Ta không phải người hộ đạo của ngươi!




Diệp Huyền: “...”



Nữ tử thần bí chậm rãi đi về phương xa, Diệp Huyền chậm rãi đi theo.



Nữ tử thần bí đi chậm rãi, vái dài kéo lê trên đất nhưng không nhiễm một hạt bụi trần.



Thấy nữ tử thần bí không nói gì, Diệp Huyền cũng không nói gì.



Một lát sau, nữ tử thần bí nói khẽ:



- Kiếm tu, không có người khác giúp ngươi đi ra, càng không có người khác trải đường, là tự mình đi ra. Ngươi lựa chọn con đường này, ngươi cũng chỉ có thể tự mình đi mà thôi.



Nói đến đây, nàng ngừng lại, nói:



- Vì ngươi, số lần ta ra tay quá nhiều, phong ấn của tháp này đã bắt đầu buông lỏng, ta cần tốn nhiều tinh lực và thời gian để trấn áp.



Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:



- Tiền bối, dùng thực lực của ngươi...




Nữ tử thần bí lãm đạm nói:



- Ngươi muốn hỏi, dùng thực lực của ta, vì sao lại ở trong tháp, đúng không?



Diệp Huyền vội vàng gật đầu, đây chính là thứ hắn nghĩ.



Nữ tử thần bí lạnh lùng nói:



- Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?



Diệp Huyền: “...”



Nữ tử thần bí tiếp tục đi về nơi xa, nói:



- Muội muội của ngươi bị mang đi?



Diệp Huyền gật đầu.



Nữ tử thần bí im lặng một lúc, nói khẽ:



- Nàng không phải Hàn Linh thể chất gì đó, nàng đặc thù, nếu như có khả năng, ngươi nên tìm nàng trước khi nàng đạt tới Vạn Pháp cảnh.



- Vì sao?



Diệp Huyền chân mày cau lại.



Nữ tử thần bí nói:



- Nàng rất đặc thù, nàng đi tới chỗ kia được bồi dưỡng, khẳng định sẽ tăng nhanh như gió, loại tốc độ tăng lên kia vô cùng doạ người. Sau khi đạt tới Vạn Pháp cảnh cần áp chế, nếu không áp chế, trong thời gian ngắn, nàng sẽ rất mạnh rất mạnh, nhưng sau đó sẽ có tai hại rất lớn. Là một hạt giống tốt, chớ nên xuất hiện tì vết.



Diệp Huyền ngưng trọng gật đầu, nói:



- Ta sẽ mau chóng đi tìm nàng! Nhưng tiền bối, nàng...



Nữ tử thần bí lãm đạm nói:



- Nàng ở nơi đặc thù, ngươi không thể nào hiểu được, ta cũng kinh ngạc, ở loại địa phương này lại gặp người như nàng. Còn ở nơi đặc thù nào, ngày sau ngươi tự nhiên sẽ biết được, ngược lại là chuyện tốt, ngươi chớ có cuống cuồng.



Diệp Huyền gật đầu, trong lòng vẫn có phần nhớ nhung, cũng không biết nha đầu kia ở nơi đó có bị khi dễ hay không!



Nữ tử thần bí mở tay phải ra, trong lòng bàn tay của nàng, thanh kiếm lá trúc bay khắp nơi, rất nhanh, những lá trúc kia quay lại cây trúc ban đầu.



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền tỏ rõ vẻ ước ao, nói:



- Tiền bối, chiêu này gọi là gì? Có thể dạy ta hay không?



Nữ tử thần bí thả tay về phía sau, nói:



- Kiếm ở trong lòng, tâm ta nạp thiên địa, tất cả thiên địa đều là kiếm của ta, tâm ta nạp vũ trụ, vũ trụ đều là kiếm của ta... Cấp bậc ngươi quá thấp, sẽ không hiểu!



Diệp Huyền: “...”



- ---------------



Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh