Kiếm Tôn

Chương 120: Đây Chính Là Thiên Tài!




Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:



- Hóa ra ta đã lĩnh hội sai kiếm kỹ này.



Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tòa núi cao cách đó không xa.



Ông!



Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng trong sân.



Sau một khắc.



Oanh!



Một cỗ khí thế cường đại từ trong cơ thể Diệp Huyền chấn động ra, mặt đất trước mặt hắn trực tiếp rạn nứt thành từng khúc!



Cách đó không xa, Kỷ lão đầu đột nhiên ngồi dậy, hắn có chút đờ đẫn nhìn Diệp Huyền phía xa:



- Quái quỷ gì đây? Ta dạy ngươi lĩnh ngộ quyền thế, ngươi lại đi lĩnh ngộ kiếm thế? Nhức trứng a?



Kiếm thế!



Nơi xa, Diệp Huyền cầm trong tay Linh Tú kiếm, trên người có một cỗ khí thế vô cùng bá đạo!



Mà khí thế này, lấy kiếm làm cơ sở, bởi vậy, xem như kiếm thế!



Diệp Huyền cầm trong tay Linh Tú kiếm, chậm rãi đi về phía ngọn núi lớn kia, mỗi lần hắn tiến lên trước một bước, mặt đất trước mặt hắn lập tức sẽ vỡ ra mấy trượng, chỉ chốc lát, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất trong vài chục trượng chung quanh hắn đã rạn nứt thành hình mạng nhện!



Cách đó không xa, Kỷ lão gắt gao nhìn Diệp Huyền, giờ khắc này, trên mặt hắn không có nửa điểm men say, chỉ có ngưng trọng!



Kiếm thế!



Diệp Huyền bày ra không chỉ là kiếm thế, còn có kiếm kỹ hắn sẽ phải thi triển!



Dù Diệp Huyền chưa thi triển kiếm kỹ này, nhưng thế của kiếm kỹ kia, hắn đã cảm nhận được!



Đây tuyệt đối không phải địa giai kiếm kỹ gì đó có thể làm được!



Giờ khắc này, hắn xem trọng không phải là thế gì!



Mà là vì sao Diệp Huyền lại có loại kiếm kỹ kinh khủng này!



Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, một khắc khi hắn dừng lại, cỗ kiếm thế quanh người hắn lập tức biến mất vô tung vô ảnh.



Diệp Huyền cúi đầu nhìn về phía Linh Tú kiếm khẽ rung động trong tay:



- Nhất định ta sẽ không bôi nhọ ngươi!





Ông!



Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng.



Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, buông lỏng tay ra, sau một khắc, Linh Tú kiếm hóa thành một đạo kiếm mang chợt lóe lên trong sân!



Xung quanh Diệp Huyền, kiếm mang lấp lánh!



Dùng khí ngự kiếm!



Hiện tại, hắn ngự kiếm càng thêm thuận buồm xuôi gió, bởi vì hắn và Linh Tú kiếm, đã phù hợp đến tám mươi phần trăm!



Đúng lúc này, Kỷ lão đầu một bên đột nhiên nói:



- Vì sao không chém ra một kiếm kia?



Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Kỷ lão, hắn bấm tay một cái, Linh Tú kiếm đột nhiên vững vàng rơi vào bên phải hắn, hắn cười nói:



- Không cần thiết. Bởi vì ta đã hiểu rõ thế nào là "Thế"!



Thế!



Có thể nói, Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn hiện tại, nếu bàn về phẩm giai, dưới tình huống không gia trì đại địa chi lực, cũng đã siêu việt địa giai thượng phẩm, nếu tăng thêm đại địa chi lực, một kiếm này, tuyệt đối không kém võ kỹ Thiên giai!



Phải nói, giờ phút này, trong lòng hắn, Nhất Kiếm Định Sinh Tử, đã không đơn thuần là một môn kiếm kỹ!



Càng là một loại lý niệm và tâm cảnh Kiếm đạo!



Kỷ lão nhìn Diệp Huyền rất lâu, đột nhiên, hắn cười, thiếu niên trước mắt mà Thương Mộc học viện xua đuổi ngày đó, chính là tổn thất lớn nhất của bọn hắn trong mấy ngàn năm qua.



Mà một lần đó hắn nhặt nhạnh chỗ tốt, không thể nghi ngờ, là một lần kiếm lời lớn nhất của hắn suốt nhiều năm qua!



Kỷ lão đầu vỗ nhẹ vai Diệp Huyền:



- Tuổi trẻ, thật tốt!



Nói xong, hắn quay người rời đi.



Diệp Huyền cũng không rời đi, sau khi thu kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi lớn cách đó không xa, hắn chậm rãi nắm chặt tay phải.



Oanh!



Một luồng áp lực vô hình đột nhiên chấn động ra từ trong nắm đấm của hắn!



Diệp Huyền từng bước một đi đến ngọn núi lớn trước mặt, khi hắn cách vách ngọn núi lớn hơn một trượng, vách núi kia đột nhiên rạn nứt ra, mà lúc này, Diệp Huyền chậm rãi đóng hai mắt lại!




Tay phải hắn nắm thật chặt.



Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc...



Toàn bộ vách núi không ngừng rạn nứt, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh lan tràn ra bốn phía.



Lấy thế bức người!



Quyền đạo? Kiếm đạo?



Nhiều khi thật ra lại là tương thông!



Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở to mắt, hắn đột nhiên xông lên phía trước, một quyền đánh vào trên vách núi đá kia.



Oanh!



Cánh tay Diệp Huyền trực tiếp xuyên vào trong vách núi, sau một khắc, mấy chục trượng chung quanh vách núi kia trực tiếp sụp đổ, vô số đá vụn bay vụt, sau đó nổ tung thành bụi phấn!



Diệp Huyền lui về sau mấy trượng, trên vách núi đá trước mặt hắn, có một quyền động đen kịt, sâu không thấy đáy!



Một quyền này của hắn, kỳ thật cũng không phải bao quát, mà là đơn thể!



Một quyền này, là hắn lầm thời nghĩ ra, chỉnh sửa từ Quyền Băng và Nhất Kiếm Định Sinh Tử, từ đầu chỉ là muốn thử một chút, thế nhưng không nghĩ tới, uy lực dĩ nhiên lại phi thường như thế, mặc dù không cường hãn bằng Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn, thế nhưng, lại mạnh gấp mấy lần Quyền Băng trước kia!



Có thể nói, một quyền này của hắn, thậm chí có khả năng tuỳ tiện miểu sát một vị huyền giả Lăng Không cảnh!



Nếu như tăng thêm đại địa chi lực, thậm chí có thể tạo thành uy hiếp với Thông U cảnh!



Diệp Huyền nhìn nắm đấm của mình, cười hắc hắc:




- Chiêu này cứ gọi là Một Quyền Bạo Đầu Ngươi đi, quyền kỹ vì đánh nổ đầu mà thành! Lão tử tự mình sáng tạo, hắc hắc...



Nói xong, hắn quay người rời đi.



Mà sau khi hắn rời đi, vách núi sau lưng hắn đột nhiên lại sụp đổ một tầng...



Diệp Huyền đi tới trước thác nước, dưới thác nước, Bạch Trạch vẫn đang kêu rên không ngừng!



Diệp Huyền liếc mắt tỉ mỉ quan sát Bạch Trạch, hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, trên thân Bạch Trạch, nổi gân xanh, mạch máu dưới da vậy mà khẽ rung động.



Huyết mạch chi lực?



Diệp Huyền có chút hiếu kỳ, hắn cũng nghe qua một số cá thể nửa người nửa yêu, những người này, có được huyết mạch yêu thú, nếu như có thể kích phát huyết mạch yêu tộc trong cơ thể, là có thể thu hoạch được Yêu lực, từ đó thực lực sẽ đại tăng!



Mà Bạch Trạch trước mắt rõ ràng vẫn chưa thể kích phát ra lực lượng huyết mạch chân chính của hắn!




Một khi Bạch Trạch kích phát lực lượng huyết mạch của bản thân, khi đó, thân thể và thực lực của bản thân hắn khẳng định sẽ có một thuế biến về chất!



Phải biết, thực lực của Bạch Trạch hiện tại đã vô cùng lợi hại! Một khi kích phát huyết mạch yêu thú trong cơ thể, nhất định sẽ càng thêm cường đại!



Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu, cách đó không xa, một bóng người đang đang phi nước đại.



Người này, đúng là Mặc Vân Khởi.



Quần áo toàn thân Mặc Vân Khởi đều đã ướt đẫm, cả người mệt như đầu trâu...



Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, khi thấy Diệp Huyền, hắn ngây cả người, sau đó nói:



- Ngươi... Ngươi không có tu luyện?



Diệp Huyền khẽ gật đầu:



- Không có a!



Mặc Vân Khởi trừng mắt nhìn, sau một khắc, hắn cả giận nói:



- Đậu đen rau xuống, dựa vào cái gì mà ngươi không cần tu luyện? Kỷ lão đầu không tra tấn ngươi? Quá không công bằng!



Diệp Huyền đi tới trước mặt Mặc Vân Khởi, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Mặc Vân Khởi:



- Biết cái gì gọi là thiên tài chứ?



Nói xong, hắn chỉ chỉ bản thân:



- Thấy không? Đây chính là thiên tài! Ta đi ngủ, ngươi cứ từ từ chạy, ta ủng hộ ngươi trên tinh thần!



Nói xong, hắn đi về nơi xa.



Tại chỗ, Mặc Vân Khởi đột nhiên "Phi" một tiếng:



- Thiên tài? Không biết xấu hổ... Ngươi chờ đó cho ta, đến lúc đó nhất định sẽ đánh ngươi khóc...



Nói xong, hắn quay người chạy đi nơi xa, vừa chạy vừa quỷ khóc sói gào, cũng không biết đang quỷ gào cái gì...



- -----------



Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực



Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)