Kiếm Tôn

Chương 118: Khổ Luyện!




Diệp Linh ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài:



- Ca ca rất lợi hại... Ta có thể bảo hộ hắn sao?



Khóe miệng tiểu nữ hài hơi nhấc lên:



- Hắn rất lợi hại, nhưng so với ngươi, hắn vẫn kém xa. Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta dám cam đoan, ngày sau ngươi nhất định sẽ chói mắt hơn cả vị An Quốc sĩ Khương quốc kia bây giờ!



Diệp Linh ngẩn ngơ, sau đó nói:



- Vì, vì sao...



Nét cười trên khóe miệng tiểu nữ hài dần dần mở rộng, phải nói là hưng phấn:



- Bởi vì ngươi có thể chất Hàn Linh, thể chất đặc thù trong truyền thuyết, chỉ cần ngươi đi theo ta, Bắc Hàn tông ta nhất định sẽ dùng lực lượng toàn tông bồi dưỡng ngươi, để ngươi có thể giết sạch yêu nghiệt bảng Thanh Thương giới kia.



Diệp Linh trầm mặc rất lâu, cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nữ hài:



- Ta đáp ứng ngươi.



Tiểu nữ hài mừng rỡ như điên, mà lúc này, Diệp Linh lại nói:



- Nhưng mà, ta phải bồi ca ca một quãng thời gian...



Tiểu nữ hài do dự một chút, sau đó gật đầu:



- Có thể, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi!



Nói xong, nàng quay người biến mất tại chỗ.



Trước hố lò, Diệp Linh ôm hai đầu gối, cứ như vậy đờ đẫn nhìn hỏa diễm trong hầm lò.



Ban đêm.



Trong Thương Lan điện, mọi người tề tụ một chỗ.



Ăn cơm!



Trên bàn cơm có hơn mười món ăn, đều là Diệp Linh và Diệp Huyền dọn ra, trong lúc đó, Diệp Linh thỉnh thoảng lại gắp cho thức ăn Diệp Huyền, đều là thịt, khiến đám người Mặc Vân Khởi bên cạnh nhìn đến một mặt im lặng!



Đây là thân huynh muội a!



Sau khi ăn xong, Kỷ lão đầu uống một ngụm rượu, sau đó nói:



- Nói cho các ngươi biết một tin tức không tốt lắm, Thương Mộc học viện đã phát ra lệnh triệu tập, toàn khu vực Thanh Châu, có tổng cộng bảy mươi hai toà phân viện Thương Mộc học viện, Thương Mộc học viện Khương quốc, chỉ là một trong số đó, hiện tại, bọn hắn phát ra lệnh triệu tập, đồng thời cho thù lao cực cao, nói cách khác, siêu cấp thiên tài và yêu nghiệt của 71 tòa Thương Mộc học viện còn lại này đều có thể chạy đến Khương quốc.



Nói xong, hắn nhìn thoáng qua mấy người Diệp Huyền:



- Về sau, các ngươi phải đối mặt, không phải một hai thiên tài yêu nghiệt, mà là một đám, mà ta không thể ra tay!



Diệp Huyền nâng chén canh trước mặt lên uống một hơi cạn sạch:



- Đánh là xong thôi!





Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi gật đầu:



- Cũng chỉ có thể đánh!



Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì, nhìn về phía Kỷ lão đầu:



- Lão đầu, Thương Mộc học viện có nhiều phân viện như vậy, Thương Lan học viện chúng ta thì sao? Lại nói, Thương Lan học viện chúng ta không có chút hậu trường bối cảnh gì sao?



Diệp Huyền cũng nhìn về phía Kỷ lão đầu, đây cũng là điều hắn tò mò.



Kỷ lão đầu yên lặng, một lát sau, hắn uống một ngụm rượu, sau đó nói khẽ:



- Tổng bộ Thương Lan học viện ta ở Trung Thổ thần châu, được xưng nhị viện cùng Thương Mộc học viện, mà Thương Lan học viện ta, tại Thương Lan châu, cũng có 108 tòa phân viện...



Lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên đứng lên:



- Lão đầu, vậy còn đứng ngây ra đó làm gì a, tranh thủ thời gian gọi người a!



Bạch Trạch vội vàng gật đầu, biểu thị đồng ý:



- Gọi!



Kỷ lão đầu lắc đầu:



- Không gọi được!



Mặc Vân Khởi ngây người, sau đó nói:



- Vì sao?



Kỷ lão đầu nói khẽ:



- Bên này xuống dốc... Chúng ta là một viện yếu nhất trong hết thảy phân viện Thương Lan học viện... Nói trắng ra, chính là bọn hắn xem thường chúng ta, căn bản là khinh thường làm bạn với chúng ta, cũng không thừa nhận chúng ta, rõ chưa?



Mọi người:



- ...



Vẻ mặt đám người Diệp Huyền cứng đờ.



Mà Kỷ lão đầu lại không ngừng uống rượu, cũng không nói chuyện.



Một bên, Mặc Vân Khởi do dự một chút, sau đó nói:



- Lão đầu, việc này, trước kia các ngươi lặn lộn cũng quá kém đi...



Kỷ lão đầu nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi, sắc mặt Mặc Vân Khởi biến hóa, vội vàng nói:



- Lão đầu, có lời cứ nói là được, không nên động thủ a...



Kỷ lão đầu khẽ lắc đầu:




- Ở Thanh Châu này, Thương Lan học viện ta cũng đã từng huy hoàng! Chẳng qua, đây đều là quá khứ, bây giờ nói lại cũng không có ý nghĩa gì. Ba người các ngươi theo ta đi đến hậu sơn.



Nói xong, hắn đứng dậy quay người rời đi.



Bốn người Diệp Huyền đứng dậy đi theo.



Trong điện, chỉ còn lại Diệp Linh.



Diệp Linh nắm thật chặt tay nhỏ:



- Ca... Ta cũng sẽ cố gắng...



Trong mắt nàng, tràn đầy vẻ kiên định.



Hậu sơn.



Kỷ lão đầu mang theo ba người đi tới trước một chỗ thác nước, ánh mắt hắn rơi vào trên thân Bạch Trạch:



- Với ngươi bây giờ, phải tăng cường độ huấn luyện của ngươi, nhất định phải nhanh chóng kích phát lực lượng huyết mạch yêu thú trong cơ thể ngươi.



Nói xong, hắn chỉ chỉ cách đó không xa, nơi đó chất đống thiết cầu lớn bằng hai đầu người!



Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:



- Tự đeo lên, sau đó đi xuống thác nước.



Bạch Trạch do dự một chút, sau đó gật đầu, hắn treo hai thiết cầu kia vào trên người mình, hai thiết cầu trên thân, dưới chân hắn rõ ràng lõm xuống một chút!



Dưới ánh nhìn của mọi người, Bạch Trạch đi xuống dưới thác nước, sau đó lại tự cột chân vào trên xích sắt...



Rất nhanh, dưới thác nước truyền đến từng trận gào thét như dã thú của Bạch Trạch.



Mặc Vân Khởi bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng, quá tàn nhẫn a!




Mà lúc này, Kỷ lão đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Mặc Vân Khởi biến hóa, vội vàng nói:



- Lão đầu, ta cảm thấy ta đã rất mạnh mẽ.



Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:



- Ngươi chắc chắn chứ?



Mặc Vân Khởi vội vàng gật đầu:



- Chắc chắn!



Kỷ lão đầu nhìn về phía Diệp Huyền:



- Thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử kia chém hắn đi!



Mặc Vân Khởi:




- ...



Diệp Huyền nhìn về phía Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi trực tiếp nhảy dựng lên:



- Lão đầu, ngươi nói đùa gì đó? Ngươi đừng say rượu a!



Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:



- So với để ngươi chết trong tay những học viên Thương Mộc đó, không bằng để ngươi chết trong tay người nhà, như vậy, có thể giữ được một chút thể diện.



Mặc Vân Khởi yên lặng.



Diệp Huyền đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ bả vai hắn:



- Không phải chỉ là nếm chút khổ sao? Không có gì lớn. Thực sự không muốn ăn khổ, cũng không sao cả, ta cam đoan một kiếm này sẽ không chém chết ngươi, nhiều nhất chỉ chém ngươi tàn phế!



Khóe miệng Mặc Vân Khởi giật giật, hắn do dự một chút, sau đó nhìn về phía Kỷ lão đầu:



- Nói đi, chuẩn bị tra tấn ta thế nào!



Kỷ lão đầu tiện tay ném đi, rất nhanh, một xích sắt thật dài xuất hiện trước mặt Mặc Vân Khởi, mà phía trên xích sắt này, còn cột một đám thiết cầu thật nhỏ.



Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:



- Đeo nó vào, chạy 100 vòng quanh hậu sơn này, sáng trưa tối một lần, hạn mức một vòng trong nửa canh giờ, nếu vượt quá thời gian, thêm hai mươi vòng...



Vẻ mặt Diệp Huyền có chút cổ quái.



Hậu sơn này cũng không nhỏ, tính hết chí ít cũng có khoảng bốn năm mươi cây số, mà hạn mức nửa canh giờ... Hơn nữa còn đeo xích sắt tiểu cầu này... Ngay cả hắn cũng không làm được!



Mặc Vân Khởi lập tức xụ mặt đi:



- Lão đầu, không lẽ ngươi muốn để ta chạy đến gãy chân?



Kỷ lão đầu lãnh đạm nói:



- Chạy gãy chân dù sao cũng tốt hơn để người ta chặt chân. Bây giờ lập tức bắt đầu, ngươi còn nói nhảm một câu, tính thêm mười vòng!



Mặc Vân Khởi:



- ...



Một lát sau, Mặc Vân Khởi bắt đầu. Hắn vừa chạy, vừa kêu lên quái dị, cũng không ai biết được hắn đang kêu cái quái gì...



- -----------



Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực



Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)