Vù vù vù!
Sáu bảy bóng người rơi xuống.
Hai người trong số họ, không chút do dự, ngay lập tức phóng ra một lần nữa, đuổi theo hướng mà Thẩm Phi biến mất.
Năm bóng người khác bắt đầu an ủi các học viên.
"Thần Nhi, con không sao chứ?"
Nữ nhân trung niên xinh đẹp, giáo viên dẫn đoàn của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia với vẻ mặt lo lắng quan tâm, ngay lập tức xông tới bảo vệ Lăng Thần.
"Dì Tần, ta không sao."
Khí tức trên người Lăng Thần thay đổi trở lại trạng thái lúc trước, khoác chiếc áo choàng màu đỏ do mỹ nữ trung niên đưa cho, quấn chặt lấy thân thể, chậm rãi thở ra một hơi.
"Còn nói không sao, con đã bị thương rồi? Ai lại có thể đả thương con... chuyện này rốt cuộc là sao?"
Mỹ nữ trung niên với dáng vẻ rất kinh ngạc, lập tức nghĩ tới một khả năng nào đó, quay đầu lại, đôi mắt như điện, ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần trong tư thế hỏi tội.
Lâm Bắc Thần lúc này đã đỡ hoảng hồn.
Nhưng mà, hắn vẫn chưa kịp nói gì thì Đinh Tam Thạch đã đứng chặn trước mặt hắn, nói: "Tần giáo viên, học viên của ta cũng bị thương. Xin ngươi nói chuyện khách sáo chút, đừng doạ nó sợ."
Mỹ nữ trung niên Tần Lan Y hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.
"Tiểu vô lại, trò không sao chứ?"
Đinh Tam Thạch lúc này mới quay người nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới.
Vừa nhìn qua thì không nghiêm trọng, nhưng ông ta lại bị doạ giật mình. "Trò ... đã đột phá đến võ sĩ cấp bảy rồi à?"
Nhãn cầu của Đinh Tam Thạch cũng sắp rớt xuống đất.
Sáng sớm nay, Lâm Bắc Thần vẫn còn là một con gà với cường độ Huyền khí cấp 7, chiến lực tổng hợp miễn cưỡng về căn bản không kém võ sĩ cấp 4 đỉnh phong là bao. Kết quả là chỉ với thời gian nửa ngày, khí thế của khí tức ra lộ ra lại có thể so sánh với võ sĩ cấp bảy trung-cao cấp.
Sao mà làm được chứ?
"Đứa trẻ không có mẹ, đó là một câu chuyện dài..."
Lâm Bắc Thần mơ hồ nói.
Hắn cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của Đinh Tam Thạch đối với mình, cái kiểu ấm áp không hỏi phải trái là gì đã bao che cho con.
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, mình trước đó e là đã đánh giá thấp thực lực của Tam Thạch giáo viên, tốc độ đến đây lại không hề chậm hơn so với ba ông trùm là trung đội trưởng của Vân Mộng Vệ Trần Kiếm Nam, Lý Thanh Huyền và Lê Lạc Nhiên.
Trong khi nói chuyện, đám người Lê Lạc Nhiên đã đại khái làm rõ được chuyện gì đã xảy ra.
Bán huy hiệu?
Lại còn có chuyện như vậy à?
Đột nhiên, ánh mắt của các đại nhân toàn bộ đều đổ dồn vào người Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần đút tay vào túi làm ra vẻ chàng trai lạnh lùng, không nói lời nào. Không có gì để nói.
Đừng hỏi.
Hỏi thì là vận khí tốt, đào được tám mươi huy hiệu ngôi sao.
Vù vù!
Hai bóng người ở phía xa, đi đã trở về.
Là hai đại cao thủ Lý Thanh Huyền và Trần Kiếm Nam.
Vừa rồi hai người đuổi theo Thẩm Phi, xem ra là không bắt được rồi.
“Để cho tín đồ tà ma đó chạy thoát rồi.” Đám người Lý Thanh Huyền, Lê Lạc Nhiên, Tần Lan Y và Đinh Tam Thạch đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nói: “Là tín đồ tà ma dưới trướng Thần Khư Chủ Quân, lại có thể qua được cuộc điều tra của Sở giáo dục mà bước vào vòng dự tuyển. Rõ ràng là nó đã ẩn nấp từ rất lâu rồi. Phải có người chịu trách nhiệm về vấn đề này."
Trần Kiếm Nam nói: "Thần Điện và Vân Mộng Vệ sẽ điều tra rõ ràng... nhưng mà, đúng lúc thời gian của vòng dự tuyển cũng đã kết thúc, hộ tống các học viên trở lại trại đi."
Hai người bọn họ vẫn còn chưa biết về chuyện của huy hiệu ngôi sao. ......
Sau thời gian một nén hương.
Trại huấn luyện.
"Chư vị, chuyện đã xảy ra, chắc hẳn mọi người đều biết. Nói thử xem, kết luận của cuộc thi này phải viết thế nào đây."
Trong sảnh nghị sự của trại, khoé miệng của Lý Thanh Huyền co giật nói.
Nhìn vào bảng thống kê kết quả cuối cùng trong tay, Trần Kiếm Nam, Lê Lạc Nhiên và các giáo viên dẫn đoàn của các học viện lớn đều rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Lăng Thần đứng đầu, tổng cộng đã giao lên 13 huy hiệu ngôi sao. Cái tên này đều nằm trong dự liệu của tất cả mọi người.
Nhưng mà vị trí thứ hai Lâm Bắc Thần, chắc chắn là một con ngựa ô. Mười huy hiệu ngôi sao.
Đây vốn đã là một con số khiến người ta rất kinh ngạc.
Nhưng điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn nữa là, trên thực tế, một mình cái tên phá gia chi tử này đã tìm thấy được hẳn 80 huy hiệu trong khoảng thời gian hơn 9 ngày.
Nếu như không phải vì thao tác điên rồ của cái tên này, đem đấu giá 60 huy hiệu, sau đó lại tặng 10 huy hiệu cho Lăng Thần và Nhạc Hồng Hương. Hắn sẽ là người lập kỷ lục với số điểm cao nhất trong tất cả các vòng dự tuyển từ trước đến nay.
Cái tên phá gia chi tử này, với sức mạnh của một mình hắn đã thay đổi hoàn toàn vòng dự tuyển.
Cũng thay đổi vận mệnh của rất nhiều học viên.
Vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá năm hai ở Vân Mộng thành do Sở giáo dục chuẩn bị kỹ lưỡng, đã hoàn toàn biến thành một trò hề.
Hai mươi học viên đứng đầu bảng điểm đều là những người được lợi từ cuộc đấu giá này.
Nhạc Hồng Hương với thành tích bốn huy hiệu ngôi sao, xếp thứ 19.
Trong lịch sử, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên, làm sao để viết báo cáo kết quả kiểm tra cuối cùng đã trở thành một vấn đề đau đầu.
Và điểm mấu chốt nhất của cuộc tranh luận là rốt cuộc phải tính thành tích của Lâm Bắc Thần thế nào đây?