Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 91: Một trận cuồng hoan




Ngay sau đó, Lý Duệ trực tiếp ra giá 200 tiền vàng, lấy được huy hiệu ngôi sao này.

Thấy Lý Duệ có được huy hiệu với mức giá tương đương, Đào Vạn Thành trong lòng vừa căm hận vừa lo lắng, điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã bị Lý Duệ vượt mặt trên bảng điểm cá nhân, tình hình ngày càng trở nên bất lợi với hắn.

Hơn nữa, đây chỉ là khởi đầu.

Thời gian trôi qua.

Trong nháy mắt, Lâm Bắc Thần lại nhận được một khế ước vay nợ khác trị giá 700 tiền vàng.

Nhiều thiên tài khác bao gồm Lý Duệ, Trác Khai Tâm, Vương Hinh Dư...cũng đã đấu giá được huy hiệu ngôi sao thứ 2. Trên bảng tổng điểm cá nhân, đã ngang hàng với Thẩm Phi, vượt qua Lý Đào và Đào Vạn Thành, hai ‘Song Bích’ của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.

"Phù, cũng may, tuy bị một số người vượt qua, nhưng ta còn ở trong top 20, vẫn có thể thăng cấp."

Đào Vạn Thành vô cùng oán hận, nhưng trong lòng vẫn có hơi thở phào nhẹ nhõm.

Mục tiêu bây giờ của hắn đã giảm từ vị trí đầu bảng xuống đến mức chỉ cần có thể thăng cấp là được.

Giữ cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt.

Đúng như lời Thẩm Phi nói, chỉ cần tiến vào cuộc thi đấu chính thức, thì vẫn còn cơ hội trở mình.

Thẩm Phi vỗ nhẹ vào vai Đào Vạn Thành và Lý Đào, cho bọn họ một cái nhìn, ra hiệu hai người đừng hoảng.

Tuy nhiên, ngay sau đó, bản thân Thẩm Phi đã hoảng rồi.

Không chỉ hoảng, mà còn sắp phát điên lên.

Bởi vì Lâm Bắc Thần với vẻ mặt gợi đòn lại lấy ra mười huy hiệu ngôi sao. Mười huy hiệu lần thứ 4.

Điên rồi.

Rất nhiều học viên đều điên cả rồi.

Bốn mươi huy hiệu sao?

Cái tên cặn bã Lâm Bắc Thần này, không lẽ là con riêng của giám khảo à?

Hắn không phải đã biết trước chỗ chôn huy hiệu rồi chứ?

Các học viên đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Loại chuyện này, thực sự quá hoang đường.

Lâm Bắc Thần không cho bọn họ có cơ hội chất vấn, trực tiếp bắt đầu phiên đấu giá thứ tư.

"Năm mươi đồng."

Lần này, một lang nhân đã trực tiếp đưa ra mức giá gấp năm lần giá khởi điểm. Nhưng người khác tăng giá càng điên cuồng hơn.

"100......"

"120!"

"210..."

Khuôn mặt của các con bạc đỏ bừng lên, từng tiếng hét đứt hơi khản tiếng, các học viên giống như mất trí, hoàn toàn chìm vào trong trận cuồng hoan.

Ngay cả những học viên đã đấu giá được huy hiệu trước đó cũng không bình tĩnh được nữa.

Bọn họ phải tiếp tục tham gia vào cuộc đấu giá.

Bởi vì nếu như bọn họ không tăng cường củng cố ưu thế về số lượng huy hiệu của mình, rất có thể sẽ bị người khác vượt mặt, tất cả khoản đầu tư trước đó toàn bộ đều sẽ mất sạch.

Đợi đến khi phiên đấu giá huy hiệu thứ tư kết thúc, Lâm Bắc Thần quả thực sắp cười đến điên mất.

Huy hiệu đợt này đã bán được hẳn 1.100 tiền vàng.

Cộng với ba vòng trước đó, bốn mươi huy hiệu tổng cộng cho hắn một khoản thu nhập 2.660 tiền vàng.

Quy đổi thành nhân dân tệ là 26600000.

Đây chắc chắn là một con số khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy choáng váng.

Và trong tay hắn, vẫn còn tích trữ bốn mươi huy hiệu.

Suy nghĩ một lát, Lâm Bắc Thần chưa dừng lại cuộc đấu giá điên cuồng của mình. Hắn một hơi lấy ra 20 trong số bốn mươi cái còn lại...

Các học viên khác nhìn thấy cảnh này đã hoàn toàn suy sụp.

Bộ não của bọn họ đã không còn đủ dùng nữa.

Bọn họ đã không có tâm trí nào để suy nghĩ tại sao lại có thể xảy ra tình huống này.

Bọn họ chỉ tham gia đấu giá theo bản năng, không ngừng lên giá.

Cảnh tượng gần như mất kiểm soát.

“Chờ một chút, 2000, ta ra giá 2000 tiền vàng mua tám huy hiệu trong tay ngươi.” Lý Đào, người nãy giờ luôn im lặng cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, liều lĩnh lớn tiếng nói: “Ta chưa từng đắc tội với ngươi, hơn nữa ta còn nhiều lần mời ngươi lập đội, bạn học Lâm, không cần băn khoăn về vấn đề tiền bạc, nếu như ngươi cảm thấy giá cả không đủ, có thể tuỳ ý ra giá. Ta tuyệt đối sẽ không mặc cả."

Có thể nói là rất chân thành.

Lâm Bắc Thần bật cười.

"Không sai, ngươi chưa từng đắc tội với ta." Hắn nói.

Lý Đào vui mừng.

Nhưng Lâm Bắc Thần liền chuyển đề tài câu chuyện, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, với giọng điệu nghiêm túc trước giờ chưa từng có, kiên định mà lại dứt khoát nói: "Nhưng mà, ngươi đã đã đắc tội với Tiểu Tiên Nữ Lăng Thần. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc đắc tội ta. Cái khác không nói, chỉ dựa vào một kiếm đâm lén Lăng Thần lúc nãy của ngươi, cả đời này, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù chứ không thể là bạn bè, cho nên, đừng nói là tiền vàng, cho dù ngươi có đem cả Vân Mộng thành, đem cả đế quốc Bắc Hải cho ta, ta cũng sẽ không cho ngươi dù chỉ một huy hiệu!"

Lý Đào choáng váng.

Xung quanh ồn ào, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Thân hình của Thẩm Phi chấn động, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, giống như muốn ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt, thần thái của tên phá gia chi tử này, khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

Trái tim của Mộc Tâm Nguyệt, một tiếng lòng nào đó mà nàng nghĩ rằng nó không tồn tại, cũng đang rung động dữ dội vào thời khắc này.

Nàng sững sờ quay đầu nhìn lại, trong đầu chợt lóe lên từng gương mặt lấy lòng và hâm mộ, vô số lời thề thốt của nam nhân không chỉ một lần bày tỏ sẵn sàng vì mình mà bỏ ra tất cả cũng lướt qua đầu nàng...nhưng suy nghĩ kỹ, Trong số những người này, người thật sự bất chấp tất cả, đối xử tốt với mình mà không mong báo đáp, người thật sự nói đi đôi với làm, hình như chỉ có một người.

Đó chính là Lâm Bắc Thần trước đây.

Nhưng bây giờ, chính người này lại đối xử với một thiếu nữ khác kiên quyết chẳng thua kém gì cái cách mà hắn đã từng đối xử với nàng.

Có một thứ mà nàng đã từng có, trong thời khắc này đã vĩnh viễn mất đi.

Nàng vốn cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không quan tâm.

Nhưng lúc này, một cảm giác đau lòng âm ỷ, giống như muốn xé nát cả người nàng.