"A, vậy là kết thúc rồi à?"
"Không, ta vẫn chưa mua được."
"Ta cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội có một không hai để tiến vào cuộc thi chính thức sao? A, vừa rồi sao không điên cuồng đấu giá chứ? Ta thật ngu ngốc mà."
"Ta thật hối hận..."
Những học viên không đấu giá được huy hiệu ngôi sao, lúc này mới tỉnh táo trở lại, nhất thời giậm chân đấm ngực, vô cùng hối hận.
Cuộc đấu giá vừa rồi thực sự quá điên cuồng.
Đặc biệt khi đến cái cuối cùng, rất nhiều học viên đều giống như con bạc thua đỏ mắt, hoàn toàn phát điên lên, bọn họ hét giá thất thanh, nhưng đều không kịp, trơ mắt nhìn cơ hội cuối cùng vụt mất.
Nhạc Hồng Hương lặng lẽ đứng sau Lâm Bắc Thần.
Vẻ mặt của nàng chắc chắn cũng không thể bình tĩnh nổi.
Nhìn mọi người điên cuồng tranh giành huy hiệu, trong lòng nàng sao có thể không có dục vọng chứ?
Một chiếc huy hiệu nhỏ bé cũng đủ để thay đổi hoàn toàn vận mệnh của rất nhiều người.
Nhất là một đứa trẻ có xuất thân nghèo khổ như nàng.
Nếu như có thể có cơ hội tiến vào cuộc thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá, vậy không chỉ là thay đổi cuộc đời.
Có được một bản lý lịch như vậy, sau khi nàng tốt nghiệp, cho dù có tiếp tục bước vào một học viện cao cấp để tu luyện chuyên sâu, hay là tiến vào xã hội, nàng sẽ có càng nhiều sự lựa chọn hơn.
Huống hồ, đối với các thiếu nam thiếu nữ của đế quốc Bắc Hải mà nói, nó còn là một loại vinh quang chí cao vô thượng.
Nhưng mà, nàng không có tiền.
Đừng nói là tham gia đấu giá, cho dù giá khởi điểm có là mười tiền vàng, nàng cũng không thể trả nổi.
Vì nghèo nên nàng thậm chí còn không mua được, mang cổ tay bị thương đến tham gia vòng dự tuyển, đến nỗi bị rất nhiều đội gạt bỏ, không thể tìm được đối tác nên chỉ có thể một mình lẳng lặng nghiến răng mà kiên trì.
Nhưng cho dù như vậy, Nhạc Hồng Hương cũng không dựa vào chút thấu hiểu nhỏ bé được vun đắp trong lều trước đó mà mở miệng đòi Lâm Bắc Thần cho huy hiệu.
Bởi vì nàng là người duy nhất biết rằng mười huy hiệu này là do bản thân Lâm Bắc Thần cực khổ tìm kiếm được.
Nàng biết Lâm Bắc Thần trong những ngày qua để đào được huy hiệu, rốt cuộc đã cực khổ như thế nào, thậm chí còn không quan tâm đến việc ăn uống, ngủ nghỉ. Mỗi ngày chỉ dùng trái cây và rau dại hái được để lót dạ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy gần mười ngày trở lại đây, Lâm Bắc Thần dường như đã gầy đi một vòng.
Thứ mà người ta cực khổ có được, nàng có tư cách gì mà mở miệng đòi chứ?
Nữ tử, phải tự ái, càng phải tự trọng.
Với một nụ cười nhàn nhạt trên môi, nàng cảm thấy vui mừng cho Lâm Bắc Thần. Nhưng, trong lòng nàng có một sự nghi hoặc——
Lâm Bắc Thần một hơi đem toàn bộ mười huy hiệu đi đấu giá. Hắn lại có thể không giữ lại mấy cái cho bản thân sao? Hay là nói, hắn không muốn thăng cấp vào trận thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá?
Vẻ mặt của Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần bình tĩnh và lãnh đạm.
Ngoại trừ lúc mà Lâm Bắc Thần lấy ra mười huy hiệu ngôi sao đã khiến nàng kinh ngạc trong giây lát, những lúc khác, cho dù cuộc đấu giá có quyết liệt đến cỡ nào, nàng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nhân cách tổng tài bá đạo, quả nhiên là giống như núi băng lạnh lẽo.
Ở phía bên kia, sắc mặt của Ngô Tiếu Phương và Mộc Tâm Nguyệt lúc này đều rất khó coi.
Vừa rồi, hai người bọn họ cũng đều tham gia đấu giá.
Đáng tiếc là báo giá hoàn toàn không có sức cạnh tranh, trực tiếp bị các học viên khác quét sạch.
Ngô Tiếu Phương còn dễ nói, bởi vì hắn biết rằng mình đã đắc tội nặng nề với Lâm Bắc Thần, không có cơ hội xoa dịu, cho nên mặc dù trong lòng cảm thấy tuyệt vọng và hối hận, nhưng cũng không thể làm gì được.
Còn trái tim của Mộc Tâm Nguyệt thì giống có hàng vạn con kiến sắt đang gặm nhấm, cảm giác hối hận giống như sợi dây leo quấn lấy nàng từ trong ra ngoài.
Hối hận.
Thực sự rất hối hận.
Nếu như ngày đó nàng không kiên quyết tuyên bố chia tay với Lâm Bắc Thần, bỏ rơi Lâm Bắc Thần một cách không thương tiếc, vậy thì bây giờ Lâm Bắc Thần nhất định vẫn rất chiều chuộng nàng, nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng nàng, bảo sao nghe vậy, chỉ cần nàng nói một câu Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện đem mười huy hiệu này hai tay dâng lên, đúng không?
Phải làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ không một hơi bán sạch tất cả huy hiệu. Suy cho cùng, sau khi tham gia trận thi đấu chính thức, có được lệnh bài Thiên Kiêu là cách tốt nhất để giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại của hắn ở Vân Mộng thành. Hắn nhất định sẽ giữ lại ít nhất một đến hai huy hiệu.
Nếu như bây giờ mình đi cầu xin hắn, năn nỉ hắn cho mình một chút hy vọng và lợi lộc, biết đâu có thể đòi được một hai cái huy hiệu mà Lâm Bắc Thần âm thầm để lại chăng?
Đừng thấy hắn lúc trước tuyệt tình như vậy, nhất định là bởi vì yêu không có được, mới vì yêu sinh hận.
Chỉ cần mình sẵn sàng bỏ ra thứ có ý nghĩa thực chất một chút, nhất định có thể chuộc lại tất cả những điều này, đúng chứ?
Dù sao thì mình cũng là mối tình đầu của Lâm Bắc Thần.
Về phần Lăng Thần...
Từ quan sát mấy ngày nay có thể thấy, Lâm Bắc Thần căn bản là đang tránh né tiểu công chúa Thiên Kiêu này, giữa hai người chắc chắn là không có kịch.
Dần dần, trong lòng Mộc Tâm Nguyệt nảy ra một chủ ý.
Nàng cân nhắc, phân tích, suy tính trong lòng.
"Aaaaaaa, ông trời ơi, ta lại có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, cầu xin người hãy cho ta một cơ hội nữa đi, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ..."
Một học viên đang chìm đắm trong tiếc nuối, ngẩng mặt lên trời mà khóc than. Rất nhiều học viên với hai bàn tay trắng đều có sự đồng cảm sâu sắc.
Chính vào lúc này, một chuyện mà không ai ngờ tới đã xảy ra.