Cho dù đổi lại là Đào Vạn Thành hay Lý Đào, đối mặt với đòn tấn công này của mình cũng chắc chắn bại trận.
Tên phá gia chi tử này, thậm chí còn ưu tú hơn cả ‘Song Bích’ của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia sao?
Các học viên ở xung quanh theo dõi trận chiến cũng vô cùng kinh ngạc.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, đây phải là trận chiến dễ như trở bàn tay của Thẩm Phi.
Nhưng bây giờ, không những là không dễ như trở bàn tay, ngược lại còn rơi vào thế bế tắc nửa cân bằng kỳ lạ.
Không thể nói Thẩm Phi không mạnh— đổi lại là bất kỳ một học viên nào có mặt ở đây, e là sớm đã bị Thẩm Phi đánh bại chỉ trong ba chiêu, nhưng cái tên phá gia chi tử Lâm Bắc Thần này lại kiên cường vững chắc một cách đáng sợ, rất tà môn, đã kiên trì cho đến tận bây giờ.
Lý Đào và Đào Vạn Thành hai người nhìn nhau.
Một cảm giác không thực tế đồng thời xuất hiện trong lòng họ. Đặc biệt là Đào Vạn Thành.
Trước đó, hắn đã ép đánh được Lâm Bắc Thần.
Nhưng mà biểu hiện của Lâm Bắc Thần lúc này, e rằng có thể ép đánh Đào Vạn Thành sấp mặt.
Không lẽ tên cặn bã này cố tình che giấu thực lực của mình sao?
Tại sao hắn phải làm như vậy?
Thời gian trôi qua.
Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo một chiều hướng rất kỳ lạ.
Lúc này, Thẩm Phi cuối cùng cũng không thể chịu nổi cục diện như vậy nữa. "Cửu Thiên Tinh Vẫn!"
Hắn hét lớn, Huyền khí trong cơ thể vận hành theo một phương thức và tốc độ vô cùng kỳ lạ.
Sát chiêu bí kỹ của Tinh Vẫn Kiếm Pháp xuất thủ.
Hãy để tất cả kết thúc đi.
Thái A Bảo Kiếm trong tay đột nhiên phóng ra ánh sáng đỏ rực rỡ, trong chu vi ba mét, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, một luồng sức mạnh thiêu đốt từ Thái A Kiếm tràn ngập, không khí hai bên lưỡi kiếm cuộn trào giống như gợn sóng trong suốt.
Trường kiếm chém xuống.
Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm nhận được bản thân giống như bị khóa chặt. Không cách nào trốn tránh.
Không cách nào lùi về sau.
Tất cả khí cơ và góc độ đều bị khoá chặt.
Chỉ có thể cứng rắn mà tiếp nhận.
Đây chính là uy lực của chiến kỹ cấp Tinh sao?
Hắn nghiến răng, đôi tay nắm chặt Kiếm Đức Hành với tư thế châm lửa đốt trời mà chống đỡ.
Hai kiếm giao nhau.
Khung cảnh như thể đột nhiên dừng lại.
Sau khi dừng hình ảnh một lúc, ầm một tiếng, một luồng sóng khí khủng khiếp lấy hai người làm trung tâm bùng phát ra.
Sóng khí quét qua, bụi đất cuốn lên điên cuồng bắn ra tứ phía.
Các học viên theo dõi trận chiến kinh ngạc, không khỏi lùi lại phía sau, lấy tay áo che mặt, đẩy bụi đất ra hai bên.
Ở trung tâm lại không còn động tĩnh đánh nhau.
Những hạt cát lắng đọng.
Chỉ thấy Thẩm Phi đã rút kiếm và lùi về sau.
Còn Lâm Bắc Thần vẫn duy trì tư thế châm lửa đốt trời mà chống đỡ.
Vài sợi tóc cháy xém, xoăn lại.
Ngay cả lông mày cũng bị lửa đốt.
Bộ giáp da trên người nhiều chỗ có dấu vết cháy xém.
Thoạt nhìn, giống như một tượng điêu khắc gỗ bị đốt cháy.
Thắng bại đã rõ.
Lý Đào, Đào Vạn Thành và những học viên khác, trên mặt không khỏi lộ ra biểu hiện ‘quả nhiên là như vậy’.
Ngô Tiếu Phương mặt mũi bầm dập và Mộc Tâm Nguyệt ẩn nấp trong bóng tối, vui mừng khôn xiết, trong lòng càng chấn động hơn.
Đây chính là thực lực của học viên thiên tài Thẩm Phi đây sao?
Một kiếm vừa rồi mặc dù là nhờ vào sát chiêu bí kỹ, nhưng với tu vi của giới võ sĩ, lại có thể bộc phát Huyền khí, sinh ra hỏa diễm, điều này đã mờ ảo tiếp xúc được với sức mạnh của giới võ sư rồi, đúng chứ?
Ít nhất, cũng là võ sư cấp tám trở lên.
Trước đây ở học viện Số 3, thực sự là ếch ngồi đáy giếng.
Hóa ra thiên tài hàng đầu thực sự ở Vân Mộng thành chính là như vậy.
Trước đây còn cho rằng sự vươn lên đột ngột của Lâm Bắc Thần đã rất yêu nghiệt rồi, gần như là một kỳ tích.
Nhưng bây giờ so với Thẩm Phi, Lâm Bắc Thần quả thực giống như một cục phân chó hèn mọn.
Học hỏi cái cao, đạt được cái trung.
Học hỏi cái trung, chỉ đạt được cái hạ.
Sau này, phải học hỏi những thiên tài hàng đầu như Thẩm Phi mới có thể tiến bộ.
Về phần Lâm Bắc Thần?
Xì!
Là cái thá gì chứ?
"Lâm sư huynh..."
Nhạc Hồng Hương hét lên một tiếng, đang định chạy tới đỡ người.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói của Lăng Thần vang lên, nói: "Huynh ấy không chết được đâu, cứ xem là được rồi."
Nhạc Hồng Hương giật mình.
Lúc này--
Răng rắc!
Răng rắc—răng rắc!!
Âm thanh giống như than cháy từ từ vỡ ra, lần lượt từ trong cơ thể cứng ngắc của Lâm Bắc Thần phát ra ngoài.
Như thể có một lực lượng nào đó đang bẻ gãy xương cốt của hắn từng tấc một. Lâm Bắc Thần giống như con rối được giật dây cót, thân thể dần dần hoạt động.
Phụt!
Hắn mở miệng phun ra một ngụm máu bẩn lớn.
Nhạc Hồng Hương giật mình, lại muốn chạy tới.
Lòng bàn tay của Lăng Thần ấn giữ vai nàng lại, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích, nhìn đi."
Lời nói còn chưa dứt.
Một luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập trong cơ thể của Lâm Bắc Thần, bụi đất xung quanh bị luồng khí vô hình khuấy động, hình thành một vòng xoáy nhỏ.
"Ta đã đột phá rồi ư?"
Hắn kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Ngụm máu bẩn phun ra vừa rồi, giống như trực tiếp phun ra nhiều tạp chất trong cơ thể.
Lúc này, toàn thân thoải mái giống như thay da đổi thịt.
Bên trong, một luồng năng lượng trước giờ chưa từng có trào dâng.
Vốn dĩ chỉ giống như một tia một sợi Huyền khí, lúc này như thể đã hóa thành giọt nhỏ, chảy khắp kinh mạch trong cơ thể, giống như nguồn nước gột rửa lòng sông khô cạn, nuôi dưỡng kinh mạch và da thịt.
Huyền khí đã xảy ra một sự thay đổi về chất.
Đồng thời, thế giới xung quanh trở nên rõ ràng và tươi sáng vô cùng.
Khi hắn tập trung lại tinh thần và vận động thị giác, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng cụ thể của từng hạt cát, có bao nhiêu cạnh bên, màu sắc của tinh thể và khoảng trống giữa các hạt cát khác...
Mẹ kiếp.
Đôi mắt này của ta đã trở thành một cái kính hiển vi rồi sao? Lâm Bắc Thần cảm thán trong lòng.