Hình dạng và độ dày của chuôi kiếm và bao kiếm nhìn có vẻ rất nặng, từ kiến thức nông cạn của Lâm Bắc Thần về kiếm thì đây là một thanh kiếm hiếm.
“Thanh kiếm này được làm bằng sắt lạnh từ thiên ngoại, kiếm phong ba thước ba, trọng lượng mười cân bốn lạng, tên là Thái A.”
Thẩm Phi cầm kiếm trong tay, khí chất thay đổi rõ rệt, vốn dĩ chỉ là một người có gương mặt thanh tú nhưng không bắt mắt đột nhiên bùng lên một luồng sáng mạnh, một loại ánh sáng chói mắt giống như một viên kim cương thô cuối cùng cũng biến thành một viên kim cương rực rỡ sau một nghìn nhát búa, cơ thể bộc phát, như thể thay đổi thành một người khác.
Mẹ kiếp!
Trên mặt nước, Lâm Bắc Thần lại lần nữa cảm khái một câu.
Sao lại cảm thấy dáng vẻ này mới là dáng vẻ của nhân vật chính vậy?
Một thiên tài hàng đầu có tinh thần bất khuất, chịu đựng sự sỉ nhục và nói lên tiếng nói của nhóm?
Cái này mà thả vào bất kì một câu chuyện xưa nào thì đều thoả mãn hình mẫu của nhân vật chính.
Lăng Thần rút thanh trường kiếm ở thắt lưng, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, tay áo phiêu bồng, giáp da lưu quang, thản nhiên nói: “Trường kiếm bình thường của Vân Mộng Vệ, do cửa hàng vũ khí Phạm đại sư sản xuất, mười tiền bạc một thanh... Đến đây đi, để ta xem thử, kiếm pháp bang phái của các ngươi rốt cuộc có gì tuyệt vời.”
“Được.” Thẩm Phi gật đầu, dưới chân phát lực, cả người đột nhiên phóng lên, giống như đạn pháo, lao thẳng về phía Lăng Thần, nháy mắt vượt qua hai mươi thước, trên không trung lập tức ầm một tiếng, trường kiếm trong tay đâm ra một vệt kiếm quang, ánh sáng chói loá.
Kiếm thuật tốt đấy!
Bạn học Lâm Bắc Thần nổi trên mặt nước không khỏi thầm khen ngợi trong lòng. Dù sao thì cũng mạnh hơn hắn... Hả?
Một cú nhảy như vậy, một đường kiếm như vậy... Hắn... Ờ, hình như hắn cũng làm được?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nếu Huyền lực đều bộc phát, cộng thêm với lực lượng của Vô Tương Kiếm Cốt, chắc mình cũng có thể làm được chăng?
Quay về phải thí nghiệm một chút.
Hắn cũng nhận thấy được vấn đề lớn nhất của hắn hiện tại chính là chỉ có tu vi, nhưng không có chiến kỹ công pháp phù hợp, không đủ kinh nghiệm chiến đấu, rất khó phát huy được.
“Có lẽ ta cần phải học tập và tu luyện chăm chỉ một chút khi ta quay về... Hả? Không đúng, ta trực tiếp dùng tu vi nghiền nát bọn họ là được rồi, tại sao lại muốn đi tích lũy kinh nghiệm chứ? Tu luyện rất mệt mỏi, đầu óc ta thật sự bị nước vào rồi.”
Suy nghĩ của Lâm Bắc Thần đột ngột chuyển hướng, lại trôi trở về. Leng keng leng keng!
Bản giao hưởng kim loại bất tận vang lên liên tục trong không trung.
Nhìn bóng dáng của Thẩm Phi giống như một con hồ điệp xuyên hoa, không ngừng thay đổi vị trí trên không trung, trường kiếm Thái A trong tay giống như bóng mờ huyền ảo, nở rộ ánh sáng lạnh lẽo, giống như gió mạnh mưa rào hướng đến Lăng Thần.
Còn Lăng Thần đứng ở trên tảng đá, trường kiếm chế thức trong tay thoải mái không ngừng đâm ra, đón đỡ.
Một chùm tia lửa phát ra ở chỗ giao nhau của trường kiếm.
Trận đấu giữa hai người diễn ra nhanh chóng nhưng mãnh liệt mà cũng đẹp đẽ, đây rõ ràng là một trận chiến vượt xa tiêu chuẩn năm hai.
Hơn nữa, cả hai người họ đều đang thực hiện kiếm kỳ nhập Tinh.
Những học viên thiên tài của các đại học viện đều bị thu hút bởi trận đấu tuyệt vời như vậy, một đám đều nhìn không chớp mắt, rất chăm chú, mong muốn có thể học hỏi chút gì trong đó.
Cơ hội tốt.
Trong lòng Lâm Bắc Thần nghĩ, nằm trên mặt nước lắc lư hông để phát lực, chậm rãi trôi về phía rừng cây chỗ canh giữ Nhạc Hồng Hương.
Dù sao lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào hai vị thiên tài đang đối đầu là Thẩm Phi cùng Lăng Thần, sẽ không để ý tới Lâm Bắc Thần.
Hắn dạt tới bờ, thân thể phát lực mạnh, sợi dây gân bò mềm mại lặng lẽ không tiếng động mà đứt từng khúc.
Vù!
Hắn nhảy ra khỏi mặt nước, tư thế giống như một con ếch, tuy có hơi khó coi nhưng rất hiệu quả.
Bốn nữ học viên còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy hoa mắt, Nhạc Hồng Hương được Lâm Bắc Thần kéo đi, cứu thoát khỏi vòng vây.
Cùng lúc đó, Lâm Bắc Thần thuận tay tát cho Ngô Tiếu Phương một cái, hất văng hắn ra và giật lại ‘Kiếm Đức Hạnh’ của mình.
Một kiếm trong tay, ta có thiên hạ.
Sự tự tin đã trở lại trong cơ thể Lâm Bắc Thần.
“Bạn học Nhạc, ngươi không sao chứ?” Lâm Bắc Thần nói.
Nhạc Hồng Hương có chút chật vật, tóc rối tung, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, rũ sạch cát trên người, nói: “Cảm ơn, ta không sao.”
“Bắt lấy bọn chúng.” Đào Vạn Thành quát lên.
Học viên xung quanh đồng thời đều vọt tới hai người Lâm Bắc Thần.
“Tránh ra.” Lâm Bắc Thần nói với Nhạc Hồng Hương: “Giữ khoảng cách để tránh ta làm ngươi bị thương, ta phải trang... Không phải, ta phải lấy đức phục người.”
Vù!
Kiếm Đức Hạnh rời khỏi vỏ. Kiếm quang nhanh như chớp.
Phốc!
Đánh ngã một người.
Phốc phốc!
Đánh ngã hai người.
Phốc phốc phốc phốc!
Đánh ngã bảy tám...
Lâm Bắc Thần trong nháy mắt giống như hoá thân thành tiên nhân kiếm, từng kiếm từng kiếm, hướng tới đám học viên, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, một kiếm ở trên đùi, đau đớn ngã xuống.
Cảnh tượng thật kinh hoàng.
Các học viên khác vừa thấy tình thế không đúng, lập tức lùi lại.
Ầm!
Một tiếng sấm liên tục nổ tung, bên kia chiến trường, hai thiên tài hàng đầu lại vừa quyết liều mạng một chiêu.
Thẩm Phi lùi về phía sau, xoay người 360 độ trên không, lộn nhào rồi đáp xuống bờ cát, loạng choạng lùi lại ba bước, sau đó mới đứng vững.
Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần vẫn luôn đứng trên tảng đá, thân hình lay động, nhưng vẫn luôn đứng vững tại chỗ, cũng nháy mắt ổn định lại cơ thể.
“Bắt lấy.”
Thẩm Phi đảo mắt qua hai người Lâm Bắc Thần nói: “Đừng để bọn họ chạy.” Đào Vạn Thành đích thân ra tay.
Vết thương của hắn trải qua quá trình trị liệu ngắn, đã khôi phục hơi nhiều rồi. Keng!
Trường kiếm rời khỏi vỏ.
“Lâm Bắc Thần, bây giờ ta sẽ để cho ngươi biết, cái gì gọi là kiếm kỹ chân chính.”