Một đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai, mặt trời chói chang, trời quang đãng.
Lâm Bắc Thần vẫn đi một mình.
Nhưng mà vừa rời khỏi doanh trại chưa đến năm dặm, hắn đã bị người khác cản đường.
Là Ngô Tiếu Phương.
“Biến, lão tử không rảnh lằng nhằng với ngươi.”
Nhìn thấy con chó này, Lâm Bắc Thần giận không có chỗ phát tiết nói: “Ta hiện tại không có thời gian giết chết ngươi, đừng chậm trễ thời gian của ta, nếu không ta thật sự sẽ chém ngươi đấy.”
Nếu không phải vội đi đào mỏ... Không, lấy huy hiệu, Lâm Bắc Thần tuyệt đối không ngại đem thù mới thù cũ hợp lại với nhau, ra tay sửa chữa thứ chó má này một chút.
Ai biết Ngô Tiếu Phương chẳng những không sợ hãi chút nào, mà còn lạnh lùng cười: “Họ Lâm kia, ngươi cho rằng ta tới đây cầu xin ngươi sao? Ha ha, ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ mun. Đen như mực, hình dạng đơn giản, không có giá trị lắm.
Nhưng sắc mặt của Lâm Bắc Thần lại thoáng thay đổi. Bởi vì trâm cài tóc này là đồ của Nhạc Hồng Hương. “Có ý gì?” Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Tiếu Phương.
Tên đó cười lạnh: “Ta biết mấy ngày nay ngươi rất thân với Nhạc sư muội, ha ha, Lâm Bắc Thần, nếu không muốn Nhạc sư muội có bất cứ chuyện gì xảy ra thì bạn học Lâm tốt nhất nên đi theo ta một chuyến.”
Lâm Bắc Thần không nói gì, trực tiếp rút kiếm Vù!
Kiếm quang chợt loé.
“Oái, ngươi...” Ngô Tiếu Phương kêu thảm thiết, cảm thấy hoa mắt, dưới chân đã bị đâm một nhát.
Thanh trường kiếm xuyên qua bắp chân, hắn nhất thời hộc máu, đứng không vững, ngã thẳng xuống.
Lâm Bắc Thần xông lên, điên cuồng đánh một trận.
“Bắt cóc tống tiền đúng không?”
“Đi theo ngươi một chuyến đúng không?”
“Ngươi tưởng đồn cảnh sát là của nhà ngươi à?”
“Thứ chó má nhà ngươi, chỉ biết liếm người ngoài, gây tai hoạ cho chính bạn học của mình đúng không?”
Bịch bịch bịch!
Một lúc sau, giọng hét thảm thiết của Ngô Tiếu Phương đã bắt đầu khàn đi.
“Đừng đánh, đừng đánh,có gì từ từ nói, có gì từ từ nói...” Ngô Tiếu Phương giãy dụa kêu rên.
Lâm Bắc Thần đánh cũng có hơi đau lưng rồi nên dừng tay.
“Mẹ nó, loại đê tiện, phải để lão tử đánh ngươi một trận mới chịu thành thật.” Lâm Bắc Thần tức giận, lại đạp mấy cái rồi nói: “Đi, dẫn đường phía trước.”
“Vâng vâng vâng...” Ngô Tiếu Phương đã sợ hãi, gật đầu như đập tỏi, mặt mũi bầm dập, uể oải đứng dậy, đồng thời cũng rất tò mò nói: “Ngươi không hỏi có chuyện gì xảy ra sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Đến lúc đó đi rồi sẽ biết.” Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.
Ngô Tiếu Phương ngây người, khóc không ra nước mắt.
Vậy mẹ nó ngươi còn đánh ta làm gì? Ngay từ đầu ta vốn cũng muốn đưa ngươi đi mà.
Rõ ràng ngươi tìm cớ để đánh ta.
...
Nửa giờ sau.
Cách trại huấn luyện sáu mươi dặm, có một hồ nước nhỏ hình mặt trăng xinh xắn.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy Đào Vạn Thành đang ở bên hồ nhàn nhã câu cá.
Hơn ba mươi học viên thiên tài của các học viên đi theo Đào Vạn Thành đang đứng xung quanh hồ, bố trí vài vòng canh gác với dáng vẻ được đào tạo bài bản, có thể thấy được chỉ trong chín ngày, họ đã hình thành một cơ cấu tổ chức chặt chẽ và có trật tự, giống như một băng nhóm nhỏ.
Vù!
Cần câu vung mạnh. “Ha ha, cá mắc câu rồi.”
Đào Vạn Thành bắt được một con cá lớn màu trắng, chậm rãi rút lưỡi câu lại, quay đầu liếc nhìn Lâm Bắc Thần, sau đó chế nhạo: “Ha ha, Lâm Bắc Thần, không ngờ một tên cặn bã như ngươi mà cũng là loại thương hoa tiếc ngọc, thật sự dám đến gặp ta.”
“Mẹ nó đừng có ở đó tạo dáng nữa.” Lâm Bắc Thần mất kiên nhẫn nói: “Nhạc Hồng Hương đâu?”
Đào Vạn Thành mặt tối sầm, buông cần câu, vỗ vỗ tay.
Bốp bốp.
Xa xa, một đống cỏ xanh đã được dọn sạch.
Một người bị chôn vùi trên bãi cát, chỉ có duy nhất một cái đầu lộ ra sau đống cỏ khô.
Không phải Nhạc Hồng Hương thì là ai?
Người đẹp tri thức cổ điển tóc tai bù xù, ngay cả miệng cũng bị bịt lại, không thể cử động.
Bốn nữ học viên cầm trường kiếm canh giữ bên cạnh Nhạc Hồng Hương.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra một lúc, nhất thời giận dữ.
“Mẹ nó các ngươi đúng thật là một đám súc sinh.” Hắn phóng về phía Nhạc Hồng Hương.
“Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích.” Đào Vạn Thành lạnh lùng cười nói: “Nếu ngươi không muốn nàng ta bị thương.”
Lâm Bắc Thần dừng lại, lạnh lùng nói: “Vòng dự tuyển có quy định, không được phép cố ý gây thương tích nặng hoặc giết bạn học, ta không tin các ngươi dám làm gì nàng.”
Đào Vạn Thành không biết xấu hổ cười nói: “Chỉ là không được phép làm trọng thương, chứ vết thương nhẹ thì có thể chứ? Hơn nữa, thẻ đá của nàng ta bây giờ đang ở trong tay bọn ta, ta chỉ cần nói một câu thì thẻ đá sẽ bị bóp nát, nàng ta sẽ bị loại, nếu ngươi muốn chỉ vì sai lầm của mình mà làm cho bạn học Nhạc bị loại, vậy thì ngươi cứ thử xem.”
Lâm Bắc Thần im lặng.
Hắn tin Nhạc Hồng Hương sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì đây là vòng dự tuyển, không phải cuộc chiến tranh giành sự sống.
Giết người là phạm pháp, rất nghiêm trọng.
Đào Vạn Thành sẽ không ngu ngốc như vậy, nhưng hắn nhất định dám bảo người khác bóp nát thẻ đá.
Nếu như vậy mà khiến cho Nhạc Hồng Hương bị loại, thì thật sự hơi có lỗi với thiếu nữ cổ điển này.
Những ngày này, hắn luôn điên cuồng đào tìm huy hiệu ngôi sao, ban ngày không quan tâm đến việc ăn uống và săn bắn, đều là Nhạc Hồng Hương hái rau dại hoa quả đưa tới cho hắn lót dạ, thậm chí thỉnh thoảng còn cho chút thịt nướng, tuy rằng trước đó đã cho một con gà coi như báo đáp, nhưng Lâm Bắc Thần vẫn cảm thấy nợ cô nương nhà người ta, cho nên cũng thực hiện một kế hoạch để giúp Nhạc Hồng Hương đủ điều kiện tham gia vòng thi đấu chính thức.
Nếu lúc này bốc đồng mà khiến Nhạc Hồng Hương bị loại, thì tất cả những nỗ lực trước đây sẽ mất hết.