Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 673: Tốc độ phát triển nhanh quá vậy?




Sau khi khởi động lại App, hắn bấm chọn bắt đầu từ con số 0.

“Ấy?” Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm cái App kia, hắn bất ngờ hô lên.

Dựa theo sự hiểu biết của hắn thì bắt đầu từ con số 0 chính là phải đi bồi dưỡng tín đồ trong cuộc sống thực tại, việc này cần có một khoảng thời gian.

Kết quả bây giờ Thần Tính Chi Hải mà màn hình hiển thị bỗng dưng có chi chít hàng trăm ngàn thậm chí hàng vạn điểm sáng lấp lánh.

“Chuyện này sao có thể?” Lâm Bắc Thần chấn động vô cùng. Không ngờ hắn lại có nhiều tín đồ như vậy ư?

Chuyện từ khi nào vậy trời?

Lâm Bắc Thần thật sự có chút hoang mang.

Thế thì đây đâu phải là bắt đầu từ con số 0. Căn bản là bắt đầu từ nhiều số 0 mới đúng. Việc này có chút kỳ lạ.

Lâm Bắc Thần tỉ mỉ quan sát Thần Tính Chi Hải của mình, hắn phát hiện trong hơn một vạn ánh sáng tín ngưỡng này có một vài cái cực kỳ ảm đạm, mà có những chỗ lại vô cùng sáng chói.

Tín ngưỡng ảm đạm thì nhiều hơn, chắc tầm hơn một vạn. Tín ngưỡng sáng chói thì có mười mấy cái.

Chút việc này hắn có thể hiểu được.

Ánh sáng tín ngưỡng mà ảm đạm, chứng tỏ tất cả sinh linh đối ứng không phải tin tưởng chắc chắn vào bản thân hắn, đại khái các kiểu tình cảm như sùng bái, thưởng thức, ngưỡng mộ, còn chưa đến độ cuồng nhiệt như quy vi với tôn giáo đó.

Mà mười mấy điểm sáng tín ngưỡng chói lọi kia chứng minh rằng tất cả sinh linh đối ứng đã có tình cảm quy y như mù quáng đối với tôn giáo đấy.

Đúng là thú vị.

Lâm Bắc Thần vuốt cằm suy nghĩ chốc lát, hắn có phần hiểu ra mọi chuyện.

Những ánh sáng ảm đạm dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến, chắc hẳn là dân chúng trong Vân Mộng thành bởi vì Thiên Kiêu Tranh Bá, việc giết chết Đàm Cổ Kim cùng với trận đấu giao lưu cấp tỉnh với các thiên kiêu đỉnh cao mà nảy sinh hảo cảm với bản thân mình.

Mà những điểm sáng chói kia hẳn là người có quan hệ thân thiết với mình, ví dụ như đám người Quang Tương, Thiến Thiến, Thiên Thiên.

Đương nhiên chắc chắn có cả gia đình Cung Công.

Điều này quả thật vô cùng bất ngờ.

Hắn không hề lập giáo phái, nhưng mà vẫn có một vài tín đồ.

Ấy...

Có lẽ đây chính là con đường thứ ba chăng?

Đồng thời tu luyện kẻ trộm và thuật sĩ, hơn nữa cả hai tài khoản đều có thể tu luyện đến con đường đẳng cấp?

Há há há!

Mình đúng là vai chính xuyên không, đứa con trai được ông trời lựa chọn, là

người có điện thoại Tử Thần.

Lâm Bắc Thần để hai App kia tiếp tục chạy trong nền chờ điện thoại.

Chắc tầm vào ngày mai là hắn có thể thi triển Thần Đạo Thuật thu nạp lực lượng tín ngưỡng.

Đến lúc đó hắn nhất định có thể mang tới cho Tần chủ tế niềm vui to bự. Bên ngoài mưa gió vẫn gào thét.

Trận mưa này đã rơi được hai tiếng rồi, cơ mà dường như không có dấu hiệu dừng lại.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Bắc Thần vốn tính đi ngủ bỗng dưng bật dậy từ trên giường.

Là ai?

Ai đang gõ cửa phòng ta?

Chẳng lẽ nào Tần chủ tế?

Nửa đêm như này mà đến phòng của mình làm gì nhỉ? Nhỡ đâu...

Mình có nên từ chối hay không?

Sao tốc độ phát triển nhanh quá vậy?

Lâm Bắc Thần không chút do dự chạy ra mở cửa.

Trong tịnh thất.

Nến thơm ngút ngàn, hương trà thoang thoảng.

Liên Sơn tiên sinh với gương mặt tuấn mỹ uống liền tù tì mấy hớp trà, lúc này

mới không khiến cho biểu cảm của bản thân bị mất khống chế.

Bầu không khí trong phòng rất đè nén.

Chu Bích Thạch ngồi đằng sau cái bàn ở phía dưới bên trái.

Sau cái bàn phía đối diện hắn thì lại có một nam tử khôi ngô đang ngồi.

Trong sảnh còn có một người nữa, thân mặc áo giáp đặc chế của Huyền Y Vệ, đứng im tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, trân trán túa ra một tầng mồ hôi nhễ nhại dày đặc, gương mặt tái xanh cùng với biểu cảm cực kỳ khủng bố.

“Tô Đại và Tô Thập đều là thủ lĩnh trong Huyền Y Vệ, Tô Đại thì gần như đã là bán tông sư, dưới trướng hai người đó tổng cộng có 200 Huyền Y Vệ tinh nhuệ, phối hợp với nỏ thần Phá Huyền, cho dù là gặp được tiểu võ đạo tông sư cũng không đến nỗi không có sức lực để đấu một trận, thế mà tất cả đều bị thảm sát trong đường núi ở núi Thần Điện... ngươi nói cho ta ngay, tất cả chuyện này đều là do tiểu võ sư Lâm Bắc Thần này làm ra đúng không?”

Liên Sơn tiên sinh nhìn chằm chằm cao thủ mặc áo giáp Tô Nhị đang đứng trong sảnh, hắn có chút khó mà tin được nói: “Từ khi nhận được tin tức đến lúc viện binh chạy đến đó thời gian không tới một nén nhang, chỉ một mình Lâm Bắc Thần đã có chém giết hết nhiều cao thủ như vậy ư?”

“Đại nhân, tin tức mà Diều tổ nhận được đúng là như vậy.” Tô Nhị cắn răng nói.

“Ấn Kiếm một tay của Lâm Bắc Thần không thể kích phát liên tục được.”

Liên Sơn tiên sinh nói: “Ngày đó trên trận chiến võ đài ta đã từng quan sát qua, ấn kiếm một tay đó quả thật rất lợi hại, nhưng lại cực kỳ tiêu hao Huyền khí, sau ba kích liên tiếp thì Huyền khí cả người hắn đã không còn lại bao nhiêu, chỉ dựa vào mỗi chiêu đó là không thể chém chết nhiều tinh nhuệ Huyền Y Vệ như thế.”

Tô Nhị bổ sung thêm: “Đại nhân, căn cứ theo thuộc hạ điều tra được thì tên Lâm Bắc Thần này có nhiều quỷ kế, không chỉ mỗi tu vi quỷ dị mà chiến lực lúc lên lúc xuống, càng am hiểu độc thuật, chắc hẳn hắn có thể hạ độc được.”

Ánh mắt của Liên Sơn tiên sinh lóe lên, dần dần có vài suy đoán, hắn lắc đầu nói: “Trong Huyền Y Vệ có cao thủ của độc đạo, không đến nỗi không có sức lực phản kháng... trong này có gì đó không ổn, chắc là có cao thủ ẩn nấp trong bóng tối trợ giúp cho tên công tử ăn chơi trác táng này.”

Tô Nhị nói: “Có lẽ là vị kia trong Thần Điện ra tay.”

“Không đâu.” Liên Sơn tiên sinh nói: “Tần Liên Thần sẽ không ra tay vào lúc này, bởi vì trong lòng nàng biết rõ, nếu như nàng xuất chiến trước khi công điện nghiệm thần vậy thì coi như là phá vỡ quy tắc, người của chúng ta có thể hạ thủ với những thượng tế nhỏ nhoi sau lưng nàng bất cứ lúc nào... phải chăng là kiếm tiên Đinh Tam Thạch ra tay?”