“Nhóc con, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi, mau nói đi, có thu hoạch gì.” Đinh Tam Thạch không biết từ đâu nhảy ra, vẻ mặt chờ mong nói.
Lâm Bắc Thần nói: “Có, hai.”
“Hai cái huy hiệu?”
Đinh Tam Thạch gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, nói: “Thật hay giả vậy, mau cho ta xem.”
“Ai nói hai cái huy hiệu?”
Lâm Bắc Thần nói: “Hai con gà, nhìn xem, Băng Tiễn Kê đấy, béo khoẻ thơm ngon, bữa tối hôm nay tự nhiên rơi xuống.”
Đinh Tam Thạch ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Mẹ nó trò ra ngoài cả một ngày chỉ đánh hai con gà hả?”
Lâm Bắc Thần phản bác nói: “Chứ ông tưởng gì? Ta là một tên lười biếng vô tích sự, trước kia thì cơm ngon áo đẹp, quần áo tới tận tay, cơm đút tận miệng, bây giờ đã có thể vào đồng hoang mà bắt gà rồi, ông không cảm thấy đây đã là một sự tiến bộ lớn sao?”
Nói rất có đạo lý.
Đinh Tam Thạch không nói nên lời.
“Cũng đúng, ta không nên quá đòi hỏi ở trò. Dù sao thì trò cũng chỉ có một mình, hôm nay, ngay cả hai đại đội của Đào Vạn Thành và Lý Đào cũng không thu hoạch được gì mà.” Đinh Tam Thạch bình tĩnh lại, biết rằng bản thân đã nóng vội.
Vừa mới bắt đầu, không được tạo quá nhiều áp lực cho học viên.
Vì thế, ông ta với vẻ mặt có lỗi, ngược lại bắt đầu an ủi Lâm Bắc Thần, nói: “Huy hiệu ngôi sao là do một cao thủ của Sở Giáo Dục giấu đi, mỗi một chỗ đều cực kỳ bí mật, cho dù có bị phát hiện, cũng không dễ dàng có được, còn chín ngày nữa, trò cứ từ từ, không cần sốt ruột... Đi thôi, đến chỗ Lê Lạc Nhiên đại nhân, đưa trò đi đăng ký hai con Băng Tiễn Kê này.”
“Hả?”
Lâm Bắc Thần ngạc nhiên: “Gà cũng phải đăng ký à?”
“Tất nhiên.” Đinh Tam Thạch nói: “Huy hiệu ngôi sao cũng không dễ tìm, nó xuất hiện cho đến khi kết thúc vòng loại, số học viên tìm được huy hiệu ngôi sao cũng không quá hai mươi người. Cuối cùng, chỉ có thể sử dụng số lượng săn bắn để xác định một vài người, bổ sung cho đủ hai mươi người, cho nên, một con muỗi cũng là thịt, vì thế nhanh lên nào.”
Còn có ý tưởng như này nữa sao?
Lâm Bắc Thần thầm nghĩ, đi tới chỗ đăng ký.
“Hai Băng Tiễn Kê.”
Sau khi Lê Lạc Nhiên đích thân kiểm tra, hắn liếc nhìn khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, ân cần hỏi: “Còn thu hoạch khác không?”
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
Chín huy hiệu kia, hiện tại hắn vẫn chưa muốn giao ra. Bởi vì... Có tác dụng khác.
Đêm buông xuống rất nhanh.
Một trăm học viên tài năng đều đã trở về doanh trại. Trên quảng trường khá náo nhiệt.
Doanh trại không còn cung cấp thức ăn, tất cả thức ăn do học viên tự cấp. Hàng chục đống lửa đang bùng cháy.
Tất cả mọi người đang nhóm lửa nấu cơm.
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua, phát hiện Đào Vạn Thành, Lý Đào cùng một ít thiên tài khác, về cơ bản đều có người hầu hạ, làm đủ loại thức ăn mà không cần phải tự làm.
Sau đó, hắn nhìn lại chính mình.
Lại nhìn hai con gà chết trước mặt.
“Ách... Nếu muốn làm gà mà không cần vặt lông được không nhỉ?”
Trong đầu hắn điên cuồng nhớ lại các quá trình quay video của nhiều blogger ẩm thực khác nhau.
Cuối cùng chán nản phát hiện, bản thân trước kia khi xem phát sóng trực tiếp ở trái đất, dường như đều không nhớ cách làm, chỉ nhớ cách ăn.
Nếu giờ có ứng dụng chế biến thức ăn thì tốt rồi. “Không biết làm à? Hì hì, Thần ca ca, ăn của ta đi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần tính cách như kẹo ngọt, xuất hiện như một cái đuôi, trên tay cầm một cái đĩa làm bằng vỏ cây, bên trong chứa đầy các loại trái cây dại, thoạt nhìn hương vị không tồi, ngồi bên cạnh Lâm Bắc Thần, đem đĩa đặt giữa hai người, hai tay chống cằm, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Bắc Thần, trong mắt tựa như có ánh sáng.
Lâm Bắc Thần nhìn nàng một cái.
Chết sớm mất thôi.
Hắn vừa rồi suýt nữa đã nghe câu ‘ăn của ta đi’ thành ‘ăn ta đi’.
Hừm
Vị Nữ Thiên Kiêu này, hiện tại chắc hẳn là có tính cách như kẹo ngọt.
Nữ Thiên Kiêu của Vân Mộng thành này, không chỉ có nhân cách phân liệt, mà chắc trong não còn thiếu một dây, đúng chứ?
Cao cao tại thượng không thiếu thứ gì, vì sao lại cứ dính vào tên không ra gì mà gây khó dễ chứ?
Cũng là một nhân vật cấp bậc thiên tài, không đến mức chỉ vì tình yêu mà hỏng đầu óc chứ.
Cho dù nàng từng có một số quan hệ vượt qua tình bạn với tiền thân này, nhưng mà nếp sống ở thế giới này cũng tương đối cởi mở mà, không đến mức vì bị một người đàn ông đã từng nhìn thấy cơ thể mình mà nhất định sống chết cưới hắn chứ.
“Không, ta muốn ăn thịt.”
Lâm Bắc Thần trực tiếp cự tuyệt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Thần lộ ra vẻ khó xử nói: “Nhưng mà người ta bình thường cũng là cẩm y ngọc thực, cũng không biết nướng động vật hoang dã, mấy trái dại này đều là ta hái ở ngoài hôm nay, ăn rất ngon, huynh thử đi.”
Lâm Bắc Thần trầm mặc không nói.
Trong lòng hắn đang cân nhắc, làm thế nào mới có thể để cô gái hai mặt này biết khó mà lui.
Hay là tàn nhẫn, vô tình, hung hăng mà cự tuyệt nàng ta?
Nhưng tưởng tượng đến nhân cách tổng tài bá đạo của Lăng Thần, Lâm Bắc Thần có chút kinh sợ.
Chợt nghe Lăng Thần nở nụ cười ngọt ngào, an ủi hắn: “Thần ca ca, hôm nay không tìm được huy hiệu nên huynh không vui à? Không sao đâu, ta có thể tặng cho huynh một cái.”
Vừa nói vừa giơ lòng bàn tay tinh xảo như bạch ngọc ra.
Một huy hiệu ngôi sao, dưới ngọn lửa trại lập loè, loé ra ánh sáng rực rỡ của huy hiệu, thần bí mà lại xinh đẹp.
“Ngươi...”
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc nói: “Hôm nay ngươi tìm được hai huy hiệu?”
Lăng Thần mỉm cười, sao đầy trời đều mất đi cả màu sắc: “Đúng thế, đăng ký một cái, còn cái này là chuẩn bị cho huynh.”
Xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Các học viên khác nhìn thấy cảnh tượng này, nháy mắt chết tâm.
Sau một ngày dài mệt nhoài mà chẳng thu được kết quả gì, vốn đã rất đau khổ và mệt mỏi rồi, lúc này còn buộc phải ăn mớ cơm chó, thế giới này... sao lúc nào cũng tràn ngập ác ý vậy chứ?