Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 621: Ông đây chính là anh hùng




Đờ cờ mờ.

Lâm Bắc Thần phục luôn rồi.

Nói có lý có căn cứ.

Không thể phản bác.

Bản thân cho rằng mình che giấu rất tốt. Nhưng thật ra...

Giống y hệt tên ngốc vậy.

Việc này cũng không còn cách nào nữa.

Vì để cứu người, thì phải dùng hết sức lực của bản thân.

Mà dốc hết sức mình phải bùng nổ ra thực lực chân chính chứ.

Đối với người có nghiên cứu về mình, vừa nhìn là nhận ra ngay.

Cung Công ở bên cạnh nghe thấy lời này trong nháy mắt lại ngây ngốc.

Người này vậy mà lại là...Lâm thiếu gia ư?

Sao có thể là hắn được?

Lâm thiếu gia thật sự đến đây cứu bọn hắn?

Có điều nghĩ lại thì sao lại không phải hắn được?

Ngoại trừ hắn ra còn có ai khác à?

Còn có ai sẽ bằng lòng mạo hiểm như này đến cứu hai cha con bọn họ, quan tâm đến sống chết của dân chúng chứ?

Một nhà bọn họ ở Vân Mộng thành giống như một ngọn cỏ nhỏ bé trên thảo nguyên, như một gốc lúa mì trong ruộng lúa, như mấy con cá tạp nham trong hồ nước, nhổ một ngọn cỏ thì bãi cỏ vẫn xanh biếc, cắt bỏ một gốc lúa mì đồng ruộng vẫn dồi dào, chết mấy con cá tạp nham sức sống trong mặt hồ vẫn hừng hực...

Ai sẽ quan tâm bọn họ? Chỉ có Lâm thiếu gia mà thôi.

Chỉ có Lâm thiếu gia mà hắn trung thành, có lòng làm tùy tùng mới quan tâm sống chết của cả nhà bọn họ.

Ngay lập tức, rung động, phấn khích, kích động trong lòng Cung Công giống như thủy triều nháy mắt nhấn chìm hắn.

Không theo nhầm người rồi.

Thiếu gia thật sự quan tâm đến thuộc hạ của bản thân.

Gặp được chủ công như thế sao có thể không chết vì hắn chứ?

Gần như vào lúc này, Cung Công đã hoàn thành một lần hoàn toàn cải tạo tư tưởng cùng linh hồn của mình.

Còn về Cung Mộng?

Thiếu nữ sau giây phút chấn động ngắn ngủi, gương mặt nàng lập tức giống như tuyết trắng đang cháy, da thịt trắng nõn ửng đỏ vô cùng.

Lâm đại thiếu... tại sao nhất định phải... cởi hết đồ mới có thể đánh nhau chứ?

Đây tính là sở thích gì nhỉ?

Thích phóng khoáng, không ràng buộc hay sao?

Chẳng trách trong thành có nhiều tin đồn không hay ho về Lâm đại thiếu như thế...

Cơ mà thật ra...

Như này cũng được lắm.

Trong tim thiếu nữ âm thầm suy nghĩ. Cùng lúc đó...

“AAAA, ngươi biết quá nhiều rồi đấy.” Lâm Bắc Thần giống như trai đểu trộm gian bị bắt vậy, hắn không thể không nổi giận, gào thét ầm ĩ nói: “Chết đi cho ta.”

Hắn chìa một tay ra, suy nghĩ khẽ động, bắt đầu tải xuống Đại Quang Minh Kiếm trăng tròn sáng lấp lánh trong Baidu Cloud.

Chính lúc này...

“Thiếu gia cẩn thận.” Cung Công bỗng dưng hô lên một tiếng.

Hả?

Lâm Bắc Thần ngơ ngác, đột nhiên hắn cảm nhận được kình khí phía sau ập tới.

Bùng!

Xẹt!

Âm thanh dao cứa vào thịt vang lên.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy sau lưng bị đụng cho một cái ác liệt. Sau đó hắn quay đầu lại.

Con ngươi như muốn nứt ra.

Chỉ thấy nữ tử áo xanh bị ngã trên đất vậy mà đã tỉnh lại, nàng ra tay đánh lén sau lưng mình, bản thân không cảm nhận được nhưng mà Cung Công bởi vì tốc độ vừa hay lại nhìn thấy rõ.

Trong thời khắc mấu chốt, hán tử tráng kiện kiểu tóc Địa Trung Hải này đột ngột nhào qua đây, dùng cơ thể của bản thân ngăn cản lưỡi đao của nữ tử áo xanh!

Máu tươi bắn ra.

Một cánh tay khác của Cung Công, cộng thêm nửa bắp chân đã bị thanh mã tấu kia chặt đứt.

“Công tử nhanh đi đi...” Câu cuối cùng trước khi hán tử với kiểu tóc Địa Trung Hải kia nói chính là: “Đừng quan tâm chúng ta... sau này xin hãy báo thù cho huynh đệ của đại đội Quản Thành.”

“Cha!” Cung Mộng bởi vì khỏa thân mà thẹn thùng, nàng che mặt chưa từng chú ý tới sự đánh lén của nữ tử áo xanh kia, giờ này nàng mới phản ứng lại, nhất thời thất hồn lạc phách, tiến lên ôm lấy cơ thể tàn tạ của phụ thân mình, chỉ cảm thấy máu tươi cuồn cuộn trào ra từ miệng vết thương chỗ tàn chi bị chém đứt, nó nhuộm đỏ cả cơ thể nàng...

Mà nữ tử áo xanh đánh lén chưa thành công, thân hình nhanh chóng thay đổi vị trí, nàng trở tay hung ác vỗ một cái vào bả vai trái của Lâm Bắc Thần.

“Bộp!”

Lâm Bắc Thần bị đánh bay ra ngoài mười mét, đụng vào cây cột đá kia, cả miệng toàn là máu, trợt dài ngã xuống.

“Ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.” Nữ tử áo xanh nở nụ cười lạnh lùng.

Lúc bắt đầu nàng đúng là trúng mê dược, dù sao đối với cảnh giới đại võ sư đỉnh phong như nàng mà nói, thì hiệu quả của loại mê dược đó có hạn.

Sở dĩ lập tức hôn mê chẳng qua là để giả vờ, thuận tiện ứng phó chiêu tiếp theo mà thôi.

Nếu như người tập kích không thể địch lại vậy thì thừa dịp chạy trốn, nếu như người tới có thực lực cân bằng, vậy thì âm thầm đánh lén.

Với những người nhảy múa giữa ranh giới sống chết như bọn họ ấy mà, đây là kinh nghiệm tích lũy trong vô số lần gặp nguy hiểm mà vẫn còn sống, giả chết, đánh lén, ám toán gì đó, đều là việc bình thường cả thôi.

“Việc đã đến nước này thì cứ thẳng tay giết hắn, chúng ta lên.” Thư sinh mặt âm dương hét lớn.

Cả hai đồng thời xuất chiêu.

Bởi vì hắn đã cảm nhận được trong Vân Mộng thành này có rất nhiều khí tức ba động mang theo lực lượng khủng bố đang nhanh chóng chạy tới phương hướng nhà kho bỏ hoang này.

“Công tử, nhanh chạy đi...” Cung Mộng đau đớn hô lên. Lâm Bắc Thần xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.

“Đôi cẩu nam nữ các ngươi, thật sự chọc giận ta rồi, ta...” Hắn lau vết máu bên khóe miệng rồi thấp giọng gào thét.

“Thì sao chứ?” Cơ thể của thư sinh mặt âm dương lướt qua, trường kiếm sắc bén đâm về phía Lâm Bắc Thần: “Đồ vô dụng, mới có mấy phân lượng mà học người ta làm anh hùng à, đúng là ngu không ai bằng... chết đi.”

“Làm anh hùng? Ông đây chính là anh hùng, ông đây... hả?” Lâm Bắc Thần gằn giọng gào lên.

Nhưng nói đến một nửa bỗng dưng hắn khựng lại, trên gương mặt hiện lên thần sắc kỳ lạ.

“Nhiệm vụ gia tốc ngẫu nhiên đã hoàn thành xong.” Âm thanh của keep vang lên trong đầu hắn.

Ngay lập tức, một cỗ khí tức tu vi võ đạo tông sư hoàn toàn vượt qua cảnh giới võ sư hàng thật giá thật như núi lửa bùng nổ trên người hắn, nó mãnh liệt trào ra bên ngoài.