Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 603: Ngươi coi thường chúng ta ư?




Các hoạt động của phía quan chức và các nghi thức tương tự đương nhiên là không thể thiếu được.

Sau đó là đại diện của các Thiên Kiêu hàng đầu phát biểu.

Một thiếu niên tên là Trần Gia Thắng bước lên sân khấu và nói vài lời.

"Hả? Tại sao không phải là Giang Tự Lưu, hay là Lâm Bắc Thần? Kỳ quái, Lâm Bắc Thần đã làm cái gì..."

Thôi Minh Quỹ hoàn hồn, quay đầu lại tìm kiếm xung quanh.

Kết quả chỉ nhìn thấy ở bên rìa của trường đấu võ, Lâm Bắc Thần đang nước bọt văng tung toé, tranh luận cái gì đó với một nhóm thương nhân, người đứng đầu chính là Triệu Trác Ngôn, hội trưởng của phân hội Thiên Lý Hành. Ngoài mấy thương nhân bản địa ra, còn có vài thương nhân nước ngoài. Đến cuối cùng, cuộc tranh luận được coi như kết thúc với phần thắng thuộc về Lâm Bắc Thần. Mấy thương nhân từng người một lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lâm Bắc Thần. Người sau hơi hé mở cái hộp, liền nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng óng ánh tràn ngập ra, sau đó mỉm cười rạng rỡ, vỗ ngực, đảm bảo cái gì đó...

Lâm đại thiếu đang làm cái gì vậy? Thôi Minh Quỹ nghi ngờ nói.

Chính vào lúc này--

"Bổn quan tuyên bố, cuộc thi giao lưu Thiên Kiêu hàng đầu của học viện Sơ Cấp năm nay chính thức bắt đầu."

Giọng nói của thành chủ Thôi Hạo lan truyền khắp học viện Số 3. Đám người reo hò phấn khích.

Các Thiên Kiêu đứng đầu đến từ các đại thành lần lượt bước lên lễ đài.

Đều là các thiếu nam thiếu nữ tư thế oai hùng rạng rỡ.

Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng bị Đường Thiên, người đảm nhiệm chức trường vụ tạm thời, lôi ra khỏi đám thương nhân, vẫn chưa thoả mãn mà bước lên võ đài, cùng với 67 đối thủ khác biểu diễn công khai.

Khoảnh khắc khi hắn vừa xuất hiện, ngay lập tức dẫn tới tiếng reo hò giống như biển thét sóng gầm ở xung quanh.

Các thị dân của Vân Mộng thành đương nhiên là ủng hộ người mình nhất.

Ở trong thành này, Lâm Bắc Thần chắc chắn là tuyển thủ được yêu thích nhất.

Điểm này các tuyển thủ khác hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Gần vạn người lớn tiếng hoan hô cái tên của cùng một người, một số Thiên Kiêu cũng đều lần lượt thay đổi sắc mặt.

Xem ra tên quần là áo lượt trong lời đồn, Thần Quyến Giả, còn được lòng người hơn so với trong tưởng tượng.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều Thiên Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Vân Mộng thành chỉ là một tiểu thành hẻo lánh mà thôi, trong lời đồn Lâm Bắc Thần cũng chỉ là tu vi cảnh giới võ sư cấp bốn. Một đám nhà quê, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ biết, cái gì mới là Thiên Kiêu chân chính.

"Ngươi cũng kiêu ngạo quá đấy, đến cả tiệc gặp mặt cũng không tham dự."

Một thiếu niên với mái tóc dài màu đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, cười lạnh chế nhạo nói: "Quan viên của Sở giáo dục cũng không mời được ngươi, ha ha ha ... Như vậy thật quá không đặt chúng ta vào mắt rồi đấy."

“Đúng vậy, ha ha, danh khí không lớn, kiêu ngạo không nhỏ.”

"Chỉ dựa vào ngươi, cũng xứng coi thường chúng ta sao?"

"Chỉ là một tên quần là áo lượt mà thôi, cũng không biết làm sao lại trà trộn vào tên tuổi của một Thần Quyến Giả..."

"Ngay cả Giang Tự Lưu học trưởng cũng đến tham dự đúng giờ. Lâm Bắc Thần ngươi đặc biệt như vậy, ha ha, cứ như vậy mà coi thường chúng ta sao?”

Mấy Thiên Kiêu cũng đều lần lượt chất vấn.

Dưới sự gia trì của trận pháp Huyền Văn, giọng nói của các thiếu niên Thiên Kiêu không chỉ thông qua phát sóng trực tiếp truyền đến khắp nơi trong tỉnh một cách rõ ràng, mà ngay cả khán giả tại hiện trường cũng có thể nghe thấy rõ.

Ngay lập tức, mùi thuốc súng bốc lên.

Vô số ánh mắt tập trung vào người Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần vững vàng như chó già, gật đầu lia lịa, cười khúc khích nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là coi thường các ngươi đấy, ngươi cắn ta à?”

Mấy thiếu niên Thiên Kiêu mở miệng nói, ban đầu chỉ là chế nhạo vài câu mà thôi.

Với tư cách là tuyển thủ sân nhà, Lâm Bắc Thần lại không tham dự buổi gặp mặt, cái giá cũng đặt quá cao rồi.

Hôm nay chế giễu vài câu, coi như là cho Lâm Bắc Thần một trận đánh nhỏ vì tội quá kiêu ngạo.

Nếu như là người thông minh, lúc này tuỳ tiện dùng những lời như ‘có việc’, ‘quá bận’, thì có thể bỏ qua được.

Nhưng câu trả lời của Lâm Bắc Thần ...

Cái này cũng quá gợi đòn rồi, đúng chứ?

Ngay lập tức, những Thiên Kiêu đứng đầu vốn dĩ còn chưa tham gia vào cuộc thảo phạt, cũng đều đen mặt lại.

Kiêu ngạo.

Ngang ngược.

Quả nhiên là danh bất hư truyền.

"Hy vọng lát nữa trên võ đài, ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy.” Thiếu niên tóc đỏ cười lạnh nói.

"Ngươi sẽ sớm hiểu được cái gọi là quả báo."

Một thiếu nữ khác có mái tóc dài màu vàng nhạt nói.

Trong đôi mắt của các Thiên Kiêu nhìn Lâm Bắc Thần đều mang theo hàn ý.

Lâm Bắc Thần nhún vai.

Lão tử đến để tham gia cuộc thi, cũng không phải để giao lưu bạn bè.

Nếu không phải vì 100.000 tiền vàng, hắn đến cả cuộc thi này cũng lười tham gia. "Giang Tự Lưu là ai?"

Lâm Bắc Thần lớn giọng hỏi.

Vẫn rất kiêu ngạo.

"Là ta."

Một thiếu niên thân khoác áo choàng đỏ với vẻ mặt mỉm cười từ từ bước đến.

Chiều cao của hắn cũng không thua kém Lâm Bắc Thần là bao, chưa đến 1m8, dáng người mảnh khảnh, vai vượn eo ong, chân dài, thân hình có tỷ lệ rất cân đối, tóc đen ngắn, dày rậm giống như đinh thép, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, đường nét góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt như bầu trời, bên trong chứa cả dải ngân hà, mày kiếm xéo vào tóc mai, mũi cao miệng thẳng, thuộc loại mỹ nam theo ý nghĩa truyền thống.

Đặc biệt là khi mỉm cười, có một cảm giác ấm áp như ánh nắng, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không khỏi nảy sinh cảm giác thân thiết trong lòng.

Mẹ kiếp?

Đẹp trai như vậy à?

Chỉ kém một chút xíu nữa thôi, là đuổi kịp ta rồi.

Lâm Bắc Thần không khỏi sững sờ.

Điều này rất không phù hợp với hình tượng tứ đại kiếm nô trong tưởng tượng.

Cũng rất không phù hợp với nội dung của 9 đoạn dữ liệu hình tượng mà Tần chủ tế đã đưa ra trước đó.