Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 601: Ngươi không biết ta ư?




"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục."

Lâm Bắc Thần đóng NetEase Cloud Music và ngừng tu luyện BGM.

"Hả? Tiếp tục đi."

"Đúng vậy, bọn ta không sao."

"Vừa mới có cảm giác tu luyện được mấy hơi mà thôi, trạng thái như vậy, ta có tiếp tục tu luyện mười năm cũng không thành vấn đề."

"Đúng vậy, bài hát vừa rồi rất có cảm giác, ta còn muốn nghe."

Vừa nghe thấy Lâm Bắc Thần nói kết thúc, tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng mất mát, cương quyết yêu cầu tiếp tục KEEP.

Lâm Bắc Thần đương nhiên không thể nào đồng ý với yêu cầu như vậy.

Bởi vì nhiệm vụ mỗi ngày của KEEP đều là cố định.

Tập luyện vượt quá phạm vi của nhiệm vụ này, đó chính là một bài tập ngu ngốc thực sự, sẽ không có chút tác dụng nâng cao tu vi.

Nhưng mà, đương nhiên hắn không thể nói ra sự thật.

"Ờ... là thế này."

Lâm Bắc Thần nhanh chóng tiến vào trạng thái gậy thần, nói: "Công pháp do Kiếm Chi Chủ Quân ban tặng có yêu cầu tu luyện nghiêm ngặt về thời gian, địa điểm và tần suất. Nếu như vượt quá thời gian, rất có thể sẽ gây ra phủ tải quá nặng cho cơ thể.

Ngược lại là lợi bất cập hại, dù sao thì cũng là công pháp tu luyện của thần, rất có thể là bá đạo quá mức... "

"Có lý."

Đinh Tam Thạch là người đầu tiên bày tỏ sự ủng hộ: "Mặc dù có thần công thần pháp nhưng cũng phải đóng vững đánh chắc. Hôm nay, mọi người đều có bước đột phá cảnh giới, vẫn là nên quay về ổn định cảnh giới, củng cố nền tảng thật tốt, ngày mai tiếp tục."

Những người khác suy nghĩ một chút, lần lượt gật đầu. Nhận định này là có lý có lẽ khiến người ta tin phục. Thế là đám đông miễn cưỡng giải tán.

Vừa hay cũng đã đến giờ lên lớp.

Lâm Bắc Thần và mấy học viên đi học.

Không có gì bất ngờ, hắn lại ngủ gật trong giảng đường.

Giáo viên Huyền khí mới tốt nghiệp khoá này của học viên Cao Cấp Hoàng Gia Phong Ngữ hành tỉnh, là người may mắn vừa vượt qua hàng loạt cuộc sát hạch, loại bỏ hàng trăm đối thủ, cuối cùng may mắn bước vào học viện Sơ Cấp Số 3.

Hắn đang giảng bài trên bục giảng với ý thức và tinh thần trách nhiệm lịch sử cao cả. Hôm nay là tiết học đầu tiên của hắn.

Hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải giảng bài một cách xuất sắc và nghiêm túc, thiết lập uy nghiêm sư đạo của bản thân.

Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy có một học viên đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lại có thể quang minh chính đại ngủ trong giờ học.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Ngay lập tức đập bàn, tức giận nói: "Học viên phía dưới, đúng, chính là nói trò đấy, tại sao lại ngủ trong giờ học? Đứng dậy cho ta, nói, trò tên gì?"

Vừa hay giết gà doạ khỉ.

Lâm Bắc Thần đang mơ một giấc mơ đẹp thì bị bạn cùng bàn đánh thức.

"Ưm? Làm cái gì vậy?"

Lâm Bắc Thần mơ mơ hồ hồ liếc nhìn bạn cùng bàn với vẻ mặt bất mãn.

"Trò đứng dậy cho ta, nói, trò tên là gì? Lại dám ngủ trong tiết học của ta. Hôm nay không cho trò biết một chút lợi hại, ta thật có lỗi với cái bục giảng ba thước này..."

Giáo viên trẻ tuổi giận dữ nói.

"Ờ......"

Lâm Bắc Thần lúc này mới phản ứng lại. Giáo viên hôm nay lại đổi người rồi à?

"Người không biết ta ư?"

Hắn hỏi ngược lại.

"Ta là giáo viên, có cần phải biết tên của từng học viên một không?" Giáo viên trẻ tuổi chất vấn.

Lâm Bắc Thần chỉ đành nói: "Xin lỗi, giáo viên, sau này ta sẽ không dám ngủ trên lớp nữa. Ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày, Lâm Bắc Thần ta xin thề..."

"Im miệng, nếu như thề thốt có tác dụng..."

Giáo viên trẻ tuổi quở trách một tiếng, đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Đợi đến khi hắn phản ứng lại, ngay lập tức há hốc mồm.

Lâm Bắc Thần!!!

Thì ra là hắn.

Chủ nhiệm khối cũng không nói với ta, trong lớp này có đại thần Lâm Bắc Thần.

Trước ánh mắt của bao người, giáo viên trẻ tuổi phản ứng cực nhanh, lập tức đi tới, vỗ vào vai Lâm Bắc Thần nói: “Trò nhìn trò xem, ngủ trong lớp cũng không mặc thêm áo. Trong giảng đường lạnh như vậy, nếu như bị cảm lạnh thì phải làm sao? Mau ngồi đi, có muốn ta cho trò nghỉ phép không, trò trở về giường ngủ một giấc thật ngon... "

"Ờ, không cần đâu."

Lâm Bắc Thần cũng rất ngượng ngùng.

Làm giống như mình là một công tử ăn chơi trác táng ngang ngược càn rỡ không nói lý vậy.

Tiết học sau, giáo viên trẻ tuổi giảng bài rất kinh hồn bạt vía.

Nhưng Lâm Bắc Thần lại rất nghiêm túc lắng nghe.

Lúc tan học, giáo viên trẻ tuổi chủ động bước tới và báo tên của mình: "Ta tên Đường Thiên, là học viên bước ra từ Vân Mộng thành chúng ta. Trò là thần tượng của ta, có thể cho ta xin chữ ký được không?"

Lâm Bắc Thần: "..."

......

......

Trong ba ngày liên tiếp, vận động nhiều người luôn được tiến hành trong Trúc viện.

Thiến Thiến, Thiên Thiên và Hàn Bất Phụ ba người liên tiếp đột phá, tu luyện có hiệu quả rõ rệt.

Thôi Minh Quỹ và Tiêu Bính Cam cũng lại lần nữa nâng cao.

Ngược lại là bốn người Đinh Tam Thạch, Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải vẫn luôn thăng cấp vững chắc, còn chưa có đột phá mới.

Điều này nằm trong dự liệu của Lâm Bắc Thần.

Bước đột phá đầu tiên chắc chắn là tương đối dễ dàng.

Bởi vì đã có tích lũy từ trước.

Nhưng lại nâng cao thêm nữa thì phải tốn thời gian và công sức.

Nhưng mỗi người đều tự tin gấp trăm lần.

Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được tốc độ và hiệu suất tu luyện của mình đang được nâng cao.

Tới ngày thứ tư, Lưu Khải Hải cuối cùng lại một lần nữa đột phá.

Cũng vào lúc này, tin tức truyền đến, các đại biểu của đoàn giao lưu Thiên Kiêu cuối cùng cũng đã tới Vân Mộng thành, được sắp xếp ở trọ trong quán trọ lớn cách học viện Số 3 không xa.

“Bạn học Lâm, có người từ Sở giáo dục tới mời trò tham gia bữa tiệc gặp mặt tối nay.” Giáo viên trẻ tuổi Đường Thiên đến tìm Lâm Bắc Thần.

Bởi vì hắn là giáo viên đầu tiên quở trách Lâm Bắc Thần trên giảng đường, đồng thời có được hiệu quả rõ rệt, khiến cho Lâm Bắc Thần từ đó về sau đã bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, Đường Thiên đã có được đại danh lẫy lừng trong học viện Số 3, đạt được tôn hiệu ‘người thuần phục hoàn khố’

“Không rảnh, không đi.”

Lâm Bắc Thần trực tiếp từ chối.

Những ngày này, ngoài đi đến thần điện học ra, thời gian còn lại, hắn đều ở trong học viện Số 3 một bước cũng không rời.

Bởi vì sợ Hải An Vương và Tân Tân lĩnh chủ trả thù.