Nhưng mà, theo với tiếng nhạc tiếp tục vang lên, mọi người dần dần đều cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
"Nào, toàn bộ cùng cúi đầu xuống với ta, tay trái tay phải bơi về phía trước..."
"Che trán, lắc hông và khuỷu tay của ngươi giống như đang lo lắng chuyện gì đó..." Âm nhạc ma tính này tiếp tục không ngừng.
Mọi người dần dần cảm nhận được Huyền khí trong cơ thể bắt đầu sôi sục.
Dường như trong âm nhạc ẩn chứa một loại sức mạnh kỳ dị nào đó, ngay lập tức kích động trạng thái của bọn họ đến cực điểm, đồng thời vẫn đang không ngừng thúc dục, dần dần tiến vào trạng thái đột phá cực hạn mà ngày thường rất khó đạt được.
Ngay cả khuôn mặt của Đinh Tam Thạch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vết thương trong cơ thể ông ta vốn dĩ đang đứng trên bờ vực sụp đổ, mắt thấy nhưng không thể áp chế được.
Kết quả là sau khi húp cháo thần quả vào trưa hôm qua, chỉ là tống một bãi phân, khí huyết tràn trề, Huyền khí dị chủng trong cơ thể do Tử ĐiệnThần Kiếm Chu Bích Thạch và những cường giả khác để lại, toàn bộ đều bị loại bỏ, đến buổi tối, thương thế nhục thân đã hoàn toàn khôi phục.
Đây cũng là một trong những lý do khiến ông ta tin rằng Lâm Bắc Thần không hề làm loạn.
Sáng nay, nghe thấy một bài hát kỳ lạ và nhìn thấy Lâm Bắc Thần hướng dẫn động tác như vậy, trước mắt liền đen lại. Mặc dù phát điên nhưng chỉ đành mang theo bán tín bán nghi mà làm theo. Vốn dĩ định cho nghiệt đồ này chút mặt mũi, làm một lát rồi trực tiếp trốn đi.
Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Không lẽ bộ động tác này, thực sự là Kiếm Chi Chủ Quân truyền xuống sao?
Bởi vì ông ta cảm nhận được, âm nhạc kỳ dị khiến mình nhanh chóng tiến vào trạng thái, còn bộ động tác giống như đồ ngốc này của Lâm Bắc Thần lại thôi động trạng thái này, nhanh chóng xung kích đến cao độ mà bình thường cực khổ tu luyện cũng khó có thể đạt được...
Trạng thái cơ thể tốt nhất. Trạng thái Huyền khí tốt nhất. Trạng thái tinh thần lực tốt nhất. Sau đó liền đột phá.
Đinh Tam Thạch mới tiến hành chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã cảm nhận được cảnh giới năm xưa lại một lần nữa vẫy tay với mình, một luồng khí tức mạnh mẽ không gì sánh được từ trong cơ thể ông ta lan trào ra.
Trong Trúc viện, một cỗ áp lực khủng khiếp khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở, ngay lập tức xuất hiện.
"Sư phụ..."
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, nói: "Lão nhân gia người... nhanh như vậy đã đột phá rồi sao?"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Đinh Tam Thạch.
Đinh Tam Thạch vừa duy trì động tác giơ cao chân, vừa nói: "Chỉ là khôi phục một chút tu vi mà thôi, ngẩn ra đó làm cái gì vậy? Công pháp tu luyện do Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ ban cho, còn không mau tu luyện, không được chậm trễ thời gian.”
Mọi người đều như vừa mới tỉnh dậy từ giấc mơ. Đằng đằng đằng!
Ba ba ba!
Tất cả mọi người lập tức tự tin gấp trăm lần giơ chân lên cao.
Đặc biệt là Tiêu Bính Cam, hai chân giơ lên giống như phong hoả luân, đến mức xuất hiện cả ảo ảnh.
"Thật sự là có tác dụng à."
Bạch Khâm Vân nửa tin nửa ngờ.
Ba người Sở Ngân lúc này cũng cảm nhận được chỗ tốt của động tác kỳ lạ này.
Ba ba ba!
Ba người điên cuồng vỗ vào đùi của mình. Răng rắc.
Xương bánh chè của Sở Ngân phát ra một tiếng giòn giã.
Vừa rồi kích động, không khống chế được sức mạnh của Thiên Mã Lưu Tinh Tí nên đã vỗ nứt cả xương bánh chè.
Nhưng ông ta chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó liền nghiến răng tiếp tục nâng cao chân.
Xương bánh chè bị nứt có tính là gì chứ?
Công pháp tu luyện của thần linh mới quan trọng nhất.
Hơn nữa, ông ta thực sự cảm nhận được trạng thái của mình đang nâng cao với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nút thắt đã lâu không nhúc nhích cũng bắt đầu nới lỏng ra.
"Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"
Lâm Bắc Thần bước đến bên cạnh Đinh Tam Thạch, hỏi nhỏ.
"Cảnh giới đỉnh phong năm xưa của ta là tông sư võ đạo cấp sáu, sau đó vì một số nguyên nhân, cảnh giới giảm xuống quá nhiều, đã không còn là tông sư võ đạo nữa. Những ngày này, ta đã khôi phục lại cảnh giới tông sư võ đạo cấp năm, vừa rồi bộ công pháp thần ban này đã khiến khí huyết của ta sôi sục, trạng thái thể chất tăng vọt, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lại lần nữa đột phá, đạt tới đỉnh phong của năm xưa! "
Đinh Tam Thạch vô cùng cảm khái.
Những người có bản nguyên bị tổn hại suy giảm cảnh giới như ông ta, bình thường mà nói, rất khó để khôi phục đỉnh phong.
Trong đêm ước hẹn thử kiếm ngày hôm đó, ông ta bị Lâm Bắc Thần dùng lời lẽ phá vỡ khúc mắc, lại lần nữa tiến vào cảnh giới tông sư.
Còn hôm nay, nhờ vào tác dụng của thần quả, bổ túc bản nguyên bị tổn hại, sau đó lại được bộ công pháp của thần này thúc đẩy, một hơi, cuối cùng cũng trở lại cảnh giới đỉnh phong năm xưa.
Tông sư võ đạo cấp lục Tinh!
Cảnh giới đã lâu không gặp.
Đinh Tam Thạch lại có thêm mấy phần nắm chắc về trận quyết chiến với Tử Điện Thần Kiếm Chu Bích Thạch vào chín ngày sau.
"Vi sư phải cảm ơn con."
Đinh Tam Thạch vừa nâng cao chân, vừa cảm khái nói.
Nói ra thì mục đích ban đầu của ông ta khi thu nhận Lâm Bắc Thần là không trong sáng.
Lúc đầu cũng rất do dự.
Bởi vì lo lắng thân phận của mình sẽ mang đến phiền phức cho Lâm Bắc Thần. Nhưng lại tham lam ‘thiên phú kiếm đạo’ của Lâm Bắc Thần.
Giữa lúc lửng lơ con cá vàng, trong đêm thử kiếm, một câu ‘một ngày làm thầy, suốt đời làm cha’ của Lâm Bắc Thần ở trước mặt mọi người đã đóng chặt vào tấm ván quan tài.
Đậy nắp quan tài kết luận.
Đinh Tam Thạch trong lòng rất hổ thẹn, cho nên mới tận tâm tận lực với Lâm Bắc Thần như vậy, không ngại nguy hiểm, tranh giành Tử Kim Toả Dương, mạo hiểm lập ra hàng loạt các kế hoạch tu luyện ngay trong lúc trọng thương, tranh giành tài nguyên tu luyện...
Bởi vì thân là đồ đệ của ông ta, hắn cuối cùng cũng sẽ kế thừa danh hiệu ‘Kiếm Tiên’.
Chắc chắn sẽ dính líu đến tranh chấp nội bộ của Bạch Vân thành.
Ông ta không muốn Lâm Bắc Thần vì điều này mà mất mạng.
Nhưng ai mà biết được, trên đường đi cùng nhau, ngược lại bản thân càng nhận được nhiều sự giúp đỡ từ đồ đệ Lâm Bắc Thần này hơn.
Một lời phá tâm ma.
Một bát cháo bổ bản nguyên.
Rốt cuộc ai mới là sư phụ, ai mới là đồ đệ chứ?