Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 580: Cuộc sống sao lại khó khăn như vậy




“Mời vào.”

“Đại nhân, đây là tập hợp các hồ sơ của vụ án Vạn Thắng lâu, có đá lưu ảnh, lời khai của hai mươi bốn nhân chứng, dấu vết hiện trường, hình ảnh thi thể các nạn nhân, các bức ảnh và các tập tin văn bản đã được sắp xếp hết... tổng cộng có hai bản, một bản là hồ sơ gốc, một bản được xử lý theo yêu cầu của đại nhân.”

"Làm tốt lắm, đi ra ngoài đi.” “Vâng.”

Ưng Vô Kỵ nhìn tập hai phần trước mặt, ông ta cầm bộ hồ sơ gốc lên, cẩn thận xem qua một lần.

Sau khi xác nhận không có sai lầm, ông ta cười một tiếng, từ từ xoa nó trong lòng bàn tay. Sau một lúc, bộ hồ sơ gốc đã biến thành bột trắng mịn, rơi xuống chất thành một đống nhỏ trên bàn làm việc.

Ưng Vô Kỵ cẩn thận cho thứ bột màu trắng này vào một cái túi nhỏ. Sau đó, ông ta lại bắt đầu xem qua bộ hồ sơ đã qua chỉnh sửa.

Hồ sơ này, ngoài tóm tắt vụ án ra còn chia ra tổng cộng mười một bộ, là của đám người Dư Vạn Lâu, Niếp Phù Quang, Quách Phù, chỉnh sửa đặc biệt cho từng người đã chết, hơn nữa đều có hai phần.

Ông ta lấy một phần cất cẩn thận, sau đó lấy một phần khác ra, đặt phần tóm tắt sang một bên, trong khi mười một hồ sơ đặc biệt về người chết được đặt lần lượt trên bàn.

“Người đâu.”

“Đại nhân, có thuộc hạ.” Một vị thân vệ đẩy cửa đi vào.

Ưng Vô Kỵ búng tay, bộ hồ sơ của Dư Vạn Lâu bay ra ngoài, rơi vào tay của người này.

“Gửi nó cho Hải An Vương càng nhanh càng tốt.” “Vâng.” Thân vệ cung kính lui ra ngoài.

“Người đâu.”

“Đại nhân, có thuộc hạ.”

Cứ như vậy mười một thị vệ liên tục đi vào, mỗi người cầm một bộ hồ sơ, gửi đi theo địa chỉ ghi trên đó.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên mặt của ông ta.

Do góc nghiêng, một nửa khuôn mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, và một nửa còn lại bị mờ. Nửa khuôn mặt có thể nhìn thấy của ông ta, mi mắt rõ ràng, quang minh lẫm liệt, từng đường góc cạnh trên khuôn mặt uy nghiêm của sở trưởng tỉnh cảnh vụ được phát thạo rõ ràng, làm người khác cảm thấy sợ.

Nửa khuôn mặt không thể nhìn thấy được lại một mảng tối dày như mực, mắt và lông mày cũng ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có con ngươi sáng lên một tia sáng yếu ớt, giống như một con quỷ trong vực sâu đang xuyên qua từng tầng bóng tối mà đưa mắt nhìn ánh sáng của thế giới.

...

Niêm Hoa lâu.

Bóng đêm thật đẹp.

Lão già Lăng Thái Hư đang trong đại yến tiệc, ông ta trần trụi nửa người trên, da thịt màu đồng có hơi nhão, có thể mơ hồ thấy được hồi đó cơ bắp của ông ta hẳn là cực kỳ phát triển, trên người mặc một chiếc áo ngủ màu trắng làm bằng lụa lông cừu, hai bên trái phải có hai mỹ nữ đang đấm bóp.

Phía trước cũng có vài mỹ nữ dáng vẻ say khướt đang gối lên bắp đùi ông, trong đại sảnh còn có hai mỹ nữ đang biểu diễn Kiếm Thần Phá Trận Vũ. Trên tấm nệm ở hai bên, có hàng tá mỹ nhân tuyệt đẹp đang ngồi đó, có người chơi đàn tỳ bà, người thổi sáo, người hát ca..

Dưới ánh trăng sáng, tất cả đều giống như tiên nữ trên cung trăng. Rượu không say mà người người tự say.

“Ha ha ha, đời người phải có niềm vui trong cuộc sống...nào nào, mỹ nhân, uống với Lăng ba ba một ly.” Lăng Thái Hư giơ kim tôn, tư thế phóng túng.

Xung quanh một bàn oanh oanh yến yến nũng nịu nhận lời, thực sự giống như người trong chốn thần tiên.

Đột nhiên... Vù!

Một đạo kiếm quang màu trắng xuyên qua không trung. Lăng Thái Hư mắt lờ đờ say xỉn, đưa tay ra đón lấy, một phi tiêu nhỏ màu bạc nằm trọn trong tay ông ta, trên chuôi phi tiêu có một khăn gấm màu tím nhạt, hương thơm thoang thoảng.

Ông ta gỡ nó ra, trên đó viết vài chữ, sau khi đọc xong, nụ cười trên mặt Lăng Thái Huyền giống như mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên có hòn đá nhỏ rơi xuống, từ từ tản ra hết vòng này đến vòng khác, mị lực của một nam tử lớn tuổi anh tuấn rắn rỏi hiện ra một cách tinh tế.

“Tiểu tử này... lại còn ẩn núp.”

Lăng Thái Hư đưa chiếc khăn tay màu tím lên trước mũi, nhẹ nhàng ngửi rồi cảm thán: “Nhất định là khăn che mặt, ha ha, mùi thơm của bà mối đúng là càng ngày càng mê người...” Câu nói tán thưởng này lập tức khơi dậy sự ghen tị của nhóm oanh oanh yến yến xung quanh.

“Gia, người ta cũng thơm mà, không tin ngài ngửi thử đi.” “Còn có ta...”

Ngày thường đối với hào khách phải ném cả vạn tiền vàng mới có thể miễn cưỡng thấy được mặt, sờ lại không được, hoa khôi, hồng quán, thanh quan nhân lại càng không được lại gần, Huyền nữ đối với những người khác cao ngạo trên chín tầng mây, nhưng ở trước mặt Lăng Thái Hư lại giống như tiểu kiều nương mềm mại kiều diễm, cực kì quyến rũ.

“Đừng gọi gia, gọi ba ba.” Lăng Thái Hư cười ha ha, nghiêng người, ngửi từng người một.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng hò reo, tiếng đánh nhau.

Sau đó lại nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo truyền tới: “Trưởng Lâm Lang thương hội ta có thân phận như nào? Đến Niêm Hoa lâu các ngươi đã là cho các ngươi thể diện rồi, thế mà lại không làm ăn với ta, haha, ta lúc đó muốn hỏi một câu, tại sao? Dựa vào cái gì? Còn có thiên lý không, có vương pháp không?”

Lăng Thái Huyền thở dài: “Uống một ly rượu hoa, mà cũng bị quấy rầy, cuộc sống sao lại khó khăn như vậy?”

Nữ tử đang xoa bóp bên cạnh ông, khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo, dường như chỉ mới mười tám mười chín, lộ ra một luồng khí tức yếu ớt, nghe xong nhướng mày nói: “Gia, ta giải quyết cái thứ không biết sống chết này.”

“Không hỗ là Ngữ Hoa của ta.” Lăng Thái Hư bóp lấy khuôn mặt trắng như ngọc không tỳ vết của nữ tử, biến khuôn mặt xinh đẹp thành miệng cá vàng, sau đó mới cười hì hì nói: “Đi đi, nhanh lên đấy... còn nữa, gọi ba ba, không được gọi gia.”