Người xung quanh đều sửng sốt.
Không có giáo viên bảo vệ, vừa rồi ngươi đã phải chịu tổn thất lớn rồi, đúng chứ? Lý Đào sư huynh rõ ràng là đến để giải vây cho ngươi.
Ngươi lại không biết cảm kích như vậy.
Thực sự là não tàn hết thuốc chữa.
Ai mà biết Lý Đào, người bị chế giễu, chỉ cười ha ha, cũng không tức giận.
"Bạn học Lâm nói đùa rồi, có thể là bởi vì bình thường ta luôn tự cho mình là người trưởng thành cho nên có hơi già cỗi một chút, nhưng mà, ta thực sự rất muốn kết giao bằng hữu với ngươi, không phải là làm ra vẻ, cũng tuyệt đối không phải để lôi kéo ngươi vào đội của ta."
Lâm Bắc Thần thờ ơ nói: "Thật sao? Nhưng thật xin lỗi, ta đến đây không phải để kết bằng hữu."
"Ha ha ha ha, nghe thấy rồi chứ? Lý Đào, cái tên phá gia chi tử này hoàn toàn không biết cảm kích ngươi, ha ha ha, thật sự cười chết mất. Không ngờ một tên nguỵ quân tử như ngươi, cũng có lúc mặt nóng dán vào mông lạnh, mùi vị bị từ chối là như thế nào?”
Đào Vạn Thành bật cười ha hả, chớp lấy cơ hội để chế giễu đối thủ cũ của mình một cách không thương tiếc.
Lý Đào vẫn không tức giận, thờ ơ nói: "Thiên tài kiếm thuật, thích tự cho mình siêu phàm, luôn có khí phách."
Không thể không nói, phong thái của thiếu niên quý khí này cũng không tầm thường.
Nhưng Lâm Bắc Thần vẫn ôm kiếm trước ngực, với vẻ mặt xa cách hàng ngàn dặm.
"Thật là đáng tiếc, vốn dĩ muốn có một cuộc trò chuyện tốt đẹp với bạn học Lâm" Lý Đào cười cười, nói: "Thực ra, vừa rồi, bạn học Mộc của học viện Số 3 các ngươi đã kể rất nhiều về sự tích của bạn học Lâm trước và sau cuộc thi giữa năm, khiến ta cực kỳ thích thú và tò mò. "
Lời nói còn chưa dứt.
Bên cạnh hắn, một nữ kiếm sĩ vô cùng xinh đẹp, từ trong đám đông chậm rãi bước ra, khẽ mỉm cười đứng bên cạnh Lý Đào.
Mộc Tâm Nguyệt.
“Bạn học Lâm, thật ra, Lý sư huynh rất đề cao ngươi, là chân thành từ tận đáy lòng.” Mộc Tâm Nguyệt cười nói, “Ta biết sâu trong lòng ngươi vẫn có sự kiêu ngạo ấu trĩ của riêng mình, nhưng thật ra, hợp tác với Lý sư huynh, thừa nhận Lý sư huynh ưu tú hơn ngươi, vốn không phải là chuyện mất mặt gì. "
Lại là trà xanh này.
Âm hồn bất tán.
Học viện Số 3 đã bồi dưỡng ra những thiên tài gì vậy.
Lâm Bắc Thần thực sự phục rồi, thực sự cạn lời.
Mộc Tâm Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của Lâm Bắc Thần, trong lòng cực kỳ khuây khoả.
Nàng cảm thấy cuối cùng mình đã lái được hắn một lần rồi.
Lâm Bắc Thần ngươi tự cho mình bất phàm, đứng đầu toàn trường thì sao chứ? So với một thiên tài thực sự như Lý Đào, ngươi chẳng là cái thá gì cả.
"Con người mà, có đôi khi, phải nhìn nhận rõ bản thân, đừng không biết tốt xấu," Mộc Tâm Nguyệt tiếp tục châm chọc: "Ở bên cạnh một người ưu tú, mới có thể có được lợi ích, Lâm Bắc Thần, Lý Đào sư huynh có lòng tốt, ngươi hà tất phải vì lòng đố kỵ của mình mà xa cách người khác hàng vạn dặm như vậy.”
Lâm Bắc Thần mở miệng, vừa định nói lại.
Lúc này, một biến cố bất ngờ lại xuất hiện.
"Tiểu tiện nhân, ngươi là cái thá gì, cũng xứng nói như vậy với bạn trai của ta ư?"
Một giọng nói lạnh lùng dường như không phải của con người, từ phía sau Lâm Bắc Thần truyền đến.
Một bàn tay trắng như ngọc từ phía sau giơ ra, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần sửng sốt. Hắn theo bản năng vùng vẫy.
Ây da.
Chặt quá.
Không rút ra được.
Cảm giác cánh tay của mình giống như bị sắt thép trói lại.
"Con mẹ nó, ai vậy..."
Hắn quay đầu lại và chửi rủa.
Sau đó--
"A a, mắt của ta...ai ném bom sáng vậy?"
Lâm Bắc Thần dùng tay kia che mắt, giọng nói khoa trương, phát ra tiếng hét kinh ngạc.
Lóng lánh quá.
Thiếu nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, khoác lấy cánh tay hắn quá lóng lánh. Đẹp đến mức không chân thật.
Đẹp giống như tiên nữ.
Vừa trắng.
Vừa đẹp.
Quả thực giống như mặt trời, toàn thân toả ra ánh sáng chói mắt.
Chói đến mù mắt người khác.
Đến nỗi ngay khi Lâm Bắc Thần vừa quay đầu lại, chỉ cảm thấy giống như khi chơi game bị ném mười quả bom sáng vào mặt, đôi mắt mơ màng, thậm chí đầu óc cũng trống rỗng.
Lần đầu tiên Lâm Bắc Thần cảm thấy mình bị thiếu ngôn ngữ.
Không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của thiếu nữ này. Nói một cách đơn giản.
Đẹp hơn Mộc Tâm Nguyệt vô số lần.
Công chúa thường dân đứng đầu Mỹ Nhân bảng của học viện Số 3, quả thực chỉ giống như gà quê đứng trước mặt phượng hoàng, cách biệt hơn mười vạn tám ngàn dặm.
"Im lặng."
Thiếu nữ nhìn thấy hành động khoa trương giống như não tàn của Lâm Bắc Thần, có một đường đen trên trán, thì thầm vào tai hắn, quở trách: "Cũng không phải là lần đầu tiên, hoảng hốt ngạc nhiên như vậy, còn chưa đủ mất mặt sao?"
Lâm Bắc Thần lập tức choáng váng. Không phải lần đầu tiên?
Đó là......
Lần thứ mấy?
"Ngươi là......"
Hắn muốn hỏi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, thiếu nữ đã nhìn thẳng vào Mộc Tâm Nguyệt, nói: "Mộc Tâm Nguyệt của học viện Số 3, phải không? Một phế vật nằm ngoài 50 trong bảng tổng cá nhân. Ngươi là cái thá gì, cũng xứng ở trước mặt bạn trai của ta, âm dương quái khí, chỉ gà mắng chó à?"
Xung quanh im lặng.
Bầu không khí đột nhiên bắt đầu có gì đó không đúng. Mộc Tâm Nguyệt lại không ý thức được.
Nàng đã bao giờ chịu đựng sự lăng mạ như vậy chứ?
Đặc biệt là thiếu nữ tuyệt sắc không ai sánh bằng này, mang một tư thế trấn áp mà đến, khiến nàng một người từ trước đến nay luôn khoe khoang về dung mạo của mình, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cái nhìn thù địch tự nhiên, lập tức không chút nghĩ ngợi, cười lạnh nói: "Xếp hạng ngoài năm mươi thì là phế vật sao? Ha ha, ngươi là cái thá gì, loại cặn bã như Lâm Bắc Thần là bạn trai của ngươi ư? Ha ha, xem ra ngươi cũng chả là cái thá gì... "
Giọng nói còn chưa dứt.
Đào Vạn Thành và Lý Đào bên cạnh cuối cùng đã lấy lại thần trí sau cú sốc.
Hai đại thiên tài giống như chuột gặp mèo, lập tức vội vàng hành lễ: "Tham kiến Lăng sư tỷ."
Những học viên khác bên cạnh hai người, đặc biệt là các học viên của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, trước đó đều ở trong tư thế cao cao tại thượng, lúc này, ai nấy đều như thể bừng tỉnh từ trong cơn mơ, lần lượt hành lễ, vô cùng tôn sùng và kính trọng: "Tham kiến Lăng sư tỷ."
Lời của Mộc Tâm Nguyệt vẫn còn chưa chửi xong, nhất thời mắc kẹt trong cổ họng.