Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 566: Rốt cuộc…ngươi là ai?




Con mắt của đám thanh niên quý tộc tý thì rớt ra ngoài.

Dư Vạn Lâu chỉ cảm thấy trái tim đau đớn co rút từng hồi.

Lâm Bắc Thần ăn xong liền ợ một cái, dáng vẻ chưa thỏa mãn cho lắm: “Ợ... mùi vị không tệ, thêm một cái nữa đi.”

Hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.

Hắn xin thề với trời, hắn tuyệt đối không phải vì để làm màu.

Hơn nữa sau khi vo trò kiếm hình tử diễm kia, một loại xúc động từ sâu thẳm linh hồn hắn như thủy triều bao phủ cả người, hình như có một giọng nói vang lên bên tai không ngừng nói với hắn...

Ăn, ăn, ăn, ăn hết nó đi!

Hắn vô thức hành động theo tiếng nói ấy.

Đợi đến khi ăn xong rồi thì trong lòng hắn cũng không hiểu gì.

Mình vừa làm gì đấy? Nuốt hết một ngọn lửa ư? Không bị viêm dạ dày đấy chứ? Không bị ợ chua đau rát trong thực quản đâu nhỉ? Có tiêu hóa được không nhỉ?

Cuối cùng là có thể đào thải ra ngoài không vậy?

Nếu như có thể, vậy thứ đi ngoài... sẽ là thứ gì?

Một chuỗi câu hỏi điên cuồng nhấp nhô trong đầu hắn.

Nhưng mà cho dù thế nào thì bản thân cũng đã ăn nó, phải cố kiềm nước mắt mà làm màu đến cùng.

Xem tình huống hiện tại có vẻ hiệu quả cũng ổn áp phết? Lâm Bắc Thần liếc nhìn Dư Vạn Lâu, cố ra vẻ bình tĩnh.

Người kia giờ phút này ngay cả giả vờ bình tĩnh cũng không làm nổi nữa.

Vị tiểu vương gia bá đạo ngông cuồng không duy trì nổi sự trấn định như xưa, hắn lạc giọng nói: “Không phải ngươi là thuộc tính thủy sao? Tại sao... ngươi lại thức tỉnh Hoàng Đạo Long Viêm? Rốt cuộc... ngươi là ai?”

Hoàng Đạo Long Viêm chiếm vị trí top 1 trong ba đại kỳ hỏa ở đế quốc.

Chỉ có Hoàng Đạo Long Viêm mới có thể khắc chế Chân Long Tử Viêm đến mức này.

“Ta là ông nội ngươi.” Lâm Bắc Thần nói.

Ngay lập tức, thân hình hắn khẽ động.

Ầm!

Vẫn là một quyền đánh ra.

Trên nắm đấm còn mang theo ngọn lửa màu cam. “Cuồng vọng.” Dư Vạn Lâu gầm lên giận dữ.

“Cho dù là ngươi nắm giữ Hoàng Đạo Long Viêm nhưng mới đến trình độ mỏng nhanh như vậy, sao có thể tranh với ta được? Chịu thua đi!”

Trong tay hắn nhanh chóng bấm thủ ấn.

Giữa hai ngón tay hợp lại có ngọn lửa màu tím điên cuồng vờn quanh, phù hiệu ánh tím thần bí chuyển động, trước người hắn hình thành lên vô số hình tròn thần bí lưu chuyển ánh tím, dẫn dắt tử viêm ngưng tụ thành một thanh trường kiếm.

Bộp!

Dư Vạn Lâu cầm kiếm trong tay, vung kiếm chém ra.

Ầm!

Quyền kiếm giao nhau!

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

Trong nháy mắt kình khí bùng nổ tràn ngập bốn phương tám hướng.

Lộp bộp!

Cái bàn trong đường trực tiếp bay lên, cơm canh trên đó vung vãi hết ra ngoài, dụng cụ ăn uống nặng đề đụng phải vách tường xung quanh, khởi động những gợn sóng lăn tăn, tản phát ra lực lượng kết giới phong ấn.

“Hự... Phốc.”

Trường kiếm tử viêm lập tức bị chém đứt.

Thân hình Dư Vạn Lâu bắn ngược ra ngoài đau đớn nện lên vách tường, sau đó lại bị kết giới gợn sóng bắn ngược trở lại, lảo đảo ngã trên đất, miệng trào máu tươi, sắt mặt trắng bệch như tuyết.

Lâm Bắc Thần tiện tay nắm lấy viêm kiếm tử sắc kia, hay tay xoa một cái, lại vò ra mấy quả cầu hình tròn, ném hết vào trong miệng nhai nhồm nhoàm rồi nuốt sạch.

“Chết đi.” Hắn sải bước tiến lên, lại một quyền đấm về phía Dư Vạn Lâu.

Nhân lúc ngươi bệnh phải lấy mạng ngươi.

Đã trở mặt đến mức độ này thì Lâm Bắc Thần chính là muốn giết người.

Mặc kệ tiểu vương gia gì đó, hay là đại thống lĩnh, chỉ cần trêu chọc đến nữ nhân của hắn đều phải chết hết.

Đồng tử Dư Vạn Lâu co lại.

Giữa ranh giới sự sống và cái chết rất kinh khủng.

Trong khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được sự khủng bố của tử vong vô tình ập xuống.

Ngọn lửa ánh cam vờn quanh nắm đấm của Lâm Bắc Thần, nó hơi lấp lóe, phản chiếu trong con ngươi của Dư Vạn Lâu dần dần được phóng to, tựa như bóng ma đến từ hoàng tuyền tối tăm đang mở ra cánh cửa thông đến Thần Điện chết chóc cho hắn.

Tiểu vương gia được nuông chiều từ bé, ngang ngược hống hách, tất cả kiêu ngạo, tất cả điên cuồng và tùy ý giờ phút này giống như pháo đài cát đang nhanh chóng sụp đổ.

Sợ hãi như thủy triều hoàn toàn bao phủ lấy hắn.

“Không tốt.” Thôi Minh Quỹ trông thấy cảnh tượng này sợ hãi đến

mức hồn bay phách lạc.

Nếu như để tiểu vương gia chết ở đây, vậy thì cha hắn đừng nói là yên ổn tiếp tục làm thành chủ của Vân Mộng thành, cho dù là con đường làm quan cũng bị cắt đứt.”

“Quyền hạ lưu tình.” Những người khác hãi hùng khiếp vía lùi lại ra sau, chỉ có duy nhất Thôi Minh Quỹ quên mình tiến lên.

Hắn liều chết cũng phải bảo vệ Dư Vạn Lâu. Hửm?

Lâm Bắc Thần thấy thế nắm đấm không chút lưu tình nện vào trên người Thôi Minh Quỹ.

“Thôi toang rồi.” Thôi Minh Quỹ chỉ cảm thấy cơ bắp và xương cốt cả người nứt toác.

Giống như bị năm con ngựa phanh thây, trong lòng lạnh buốt. Trước đó cảm giác rằng Lâm Bắc Thần rất lợi hại.

Nhưng lúc thật sự hứng một quyền của Lâm Bắc Thần mới hiểu được ý nghĩa trong đó, cơ thể như bị cây búa nện vào, khi ấy cũng mới biết ra rằng lực lượng nhục thân của người này mạnh cơ nào, không thể tưởng tượng nổi, đúng là một con ma thú thái cổ đội lốt người!

Rầm!

Thân hình của hắn nặng nề nện vào tường gỗ trong phòng, sau đó

lại lăn trên mặt đất.

“Khụ...” Một búng máu tươi trào ra.

Chỉ là sự nóng bức bị thiêu trong tưởng tượng lại không đến.

Thì ra Lâm Bắc Thần nhớ tới trước đó hắn từng lên tiếng bảo vệ Thiên Thiên và Thiến Thiến chứ không phải là tên đầu sỏ, cho nên nắm đấm mạnh mẽ cuối cùng thu loại, dập tắt hỏa diễm không xuống tay ác độc.