Phương thức mà sở giáo dục Vân Mộng thành áp dụng có hơi giống với việc nuôi sâu độc.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đế quốc Bắc Hải coi trọng giáo dục như vậy, hiển nhiên không phải chỉ đơn thuần là để bồi dưỡng ra những người liều lĩnh có vũ lực mạnh, mà hy vọng thông qua các thủ đoạn khác nhau, có thể có được càng nhiều nhân tài hội đủ các tố chất có thiên phú tốt, lực lượng mạnh, có năng lực lãnh đạo và tính linh hoạt ứng biến.
Từ góc độ này có thể thấy, khuôn mẫu của vòng dự tuyển thực sự rất hao tâm tổn huyết.
Lâm Bắc Thần gật đầu, đột nhiên lại cười khúc khích nói: "Đúng rồi, he he he, thiên tài xuất sắc thực sự mà ông vừa nhắc đến, không phải là nói ta đấy chứ?"
Đinh Tam Thạch nói: "Trò đang nghĩ cái rắm gì vậy, đương nhiên là không. Người mà ta nói là nữ Thiên Kiêu đứng số một trong bảng xếp hạng cá nhân, Lăng Thần."
"Được thôi."
Lâm Bắc Thần rất khó chịu nói: "Vậy ta hiểu rồi."
Sau đó hắn lại xoay người, bắt đầu bước vào cuộc chiến tranh với đồ ăn, rất tập trung tinh thần, ăn uống đã đời.
Đinh Tam Thạch đợi một lúc, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?" Lâm Bắc Thần nói: "Không có sau đó nữa."
"Vậy vừa rồi ta nói với trò nhiều như vậy...đều là đàn gãy tai trâu cả à?" Đinh Tam Thạch kìm nén tâm trạng sắp nổ tung của mình.
“Ông vẫn chưa hiểu được một chuyện, Đinh giáo viên, ông nói với ta nhiều như vậy cũng vô ích thôi,” Lâm Bắc Thần nói: “Điều mâu thuẫn nhất ở giai đoạn hiện tại là danh tiếng của ta quá nát, tiếng xấu lan xa, kết nối vô dụng thôi, ai lại muốn lập đội với một tên cặn bã như ta chứ?
Đinh Tam Thạch chết lặng.
Chết tiệt, điều này thật có lý.
Lại không còn gì để nói.
"Vậy thì trò cũng phải nổ lực thử một lần chứ?"
Khí thế của Đinh Tam Thạch đã giảm xuống đáng kể.
Lâm Bắc Thần vừa ăn vừa nói: "Không phải ta đang chuẩn bị đây sao? Đầu tiên là ăn uống no nê mới có thể có đủ tinh khí, tinh khí đầy đủ mới có thể đi câu kết... Không đúng, là chuỗi liên kết, ông có tin hay không, đợi ta ăn uống no nê rồi, ta sẽ trực tiếp hạ gục tiểu tỷ tỷ Lăng Thần, người đứng đầu trong bảng chiến lực cá nhân, he he."
Đinh Tam Thạch tức giận nói: "Nếu như trò có thể kết liên minh với Lăng Thần, ta sẽ ăn cái bàn này."
"Chết tiệt, giáo viên, ông xem thường người khác như vậy à?"
Lâm Bắc Thần bất mãn phản bác lại: "Ông đừng quên, ta là một tên cặn bã, còn là một tên cặn bã vô cùng đẹp trai, có dáng vẻ hơn người, rất giỏi trong việc đối phó với những tiểu nha đầu chưa trải sự đời..."
Lời này còn chưa dứt.
Một tiếng cười nhạo truyền đến: "Ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy."
Ngô Tiếu Phương và một vài học viên của các trường khác, chậm rãi bước tới.
Ngô Tiếu Phương với vẻ mặt âm dương quái khí nói: "Lâm Bắc Thần, thì ra ngươi cũng biết mình là một tên cặn bã sao?"
Lại là cái tên chết tiệt này?
Lâm Bắc Thần thực sự rất tức giận.
Một lần hai lần thì còn được, nhưng không thể có lần ba lần bốn.
Ngô Tiếu Phương còn muốn nói cái gì nữa, nhưng một thiếu niên tóc đỏ mặt vuông kết bên cạnh hắn, mơ hồ là trung tâm của đám người, trực tiếp phất tay ra hiệu cho Ngô Tiếu Phương lùi lại, sau đó ngông nghênh bước tới, ánh mắt trịch thượng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nhìn kỹ một vòng từ trên xuống dưới mới lạnh lùng nói: "Lâm Bắc Thần đúng không? Cho ngươi một cơ hội, gia nhập vào tiểu đội của ta và đi theo ta."
Lại là một con chó ưu việt? "Ngươi là ai?"
Lâm Bắc Thần không hiểu ra sao cả.
Phương thức tỏ vẻ cứng nhắc như vậy với dáng vẻ của Ngô Tiếu Phương ngày hôm đó, khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau.
Chẳng trách hai người lại có thể đi cùng với nhau.
"Ta là Đào Vạn Thành."
Nam học viên thờ ơ nói.
Ồ ha?
Lâm Bắc Thần lúc này mới chợt nhớ ra.
Thiên tài đứng thứ hai trong bảng tổng cá nhân, chỉ đứng sau Lăng Thần của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Thật không ngờ một tên chó liếm như Ngô Tiếu Phương, lại có thể ôm lấy cái đùi lớn này một cách nhanh chóng như vậy.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, Lâm Bắc Thần nói: "Đi theo ngươi? Nhưng mà, ta có thù với cái tên họ Ngô này, ngươi có thể đá hắn đi trước được không?"
Ánh mắt của Đào Vạn Thành trở nên áp bức, nói: "Ngươi đang đưa ra điều kiện với ta à?"
Lâm Bắc Thần lau miệng, nói: "Ngươi có thể hiểu như vậy."
“Ha ha, rất ít ai dám đưa ra điều kiện với ta.” Đào Vạn Thành hất cằm lên, thờ ơ nói: “Nhưng mà, ngươi đứng thứ mười hai trong bảng tổng cá nhân, có tư cách này, ta rất thích dũng khí này của ngươi, cho nên ta có thể đồng ý với ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, Ngô Tiếu Phương này, ta sẽ để hắn cút."
"Đào sư huynh, đừng, ta..."
Ngô Tiếu Phương sắc mặt thay đổi đáng kể.
Đào Vạn Thành trực tiếp xua tay, thô bạo ra hiệu cho hắn im miệng.
"Ha ha ha ha ha."
Lâm Bắc Thần ngay lập tức cười trên nỗi đau của người khác không chút che đậy: "Ngô chó liếm, nhìn thấy rồi chứ? Có vui không? Có giận không? Rèn sắc cũng cần phải cứng rắn, ngươi ở trong mắt chủ tử mới này của ngươi, chậc chậc chậc, đến cả một con chó cũng không bằng, ta thật sự đồng cảm với ngươi."
Khuôn mặt của Ngô Tiếu Phương tái xanh giống như xác chết vạn năm.
Đào Vạn Thành nói: "Cho nên, ngươi đã đồng ý rồi, đúng chứ?"
"Không." Lâm Bắc Thần với vẻ mặt đê tiện nói: "Ta chỉ đưa ra giả thiết, không nói là sẽ đồng ý với ngươi."
"Ngươi......"
Vẻ mặt của Đào Vạn Thành đột nhiên trở nên u ám, nói: "Ngươi lại dám trêu đùa ta?"
Lâm Bắc Thần đứng dậy, lấy khăn tay lau miệng, khiêu khích nói: "Trêu đùa ngươi thì sao chứ? Không phải chỉ đứng thứ hai trong bảng tổng thôi sao? Là cái trứng gì chứ... ngươi cũng dám tỏ vẻ trước mặt ta, tại sao ta không thể trêu đùa ngươi?"
"Lâm Bắc Thần, ngươi thật kiêu ngạo, ngươi lại dám dùng thái độ này để nói chuyện với Đào sư huynh hả?"
Ngoài mặt, Ngô Tiếu Phương vô cùng tức giận chỉ trích, nhưng trên thực tế trong lòng hắn lại cười như nở hoa.