Triệu Trác Ngôn không dám lơ là, cùng với con trai Triệu Vũ Dương tiễn Lâm Bắc Thần xuống lầu.
Thương hội Thiên Lý Hành là thương hội đứng đầu ở Vân Mộng thành. Có thể nói là sản nghiệp lớn, phạm vi kinh doanh rất rộng. Các ngành các nghề đều có liên quan đến, Ví dụ như đại sảnh tầng dưới mà mấy người Lâm Bắc Thần đang bước xuống chiếm diện tích hơn 100 mẫu, là nơi buôn bán đồ trang sức biển lớn nhất toàn bộ Vân Mộng thành, có hơn 40 gian hàng, một phần tư trong số đó do thương hội Thiên Lý Hành trực tiếp bán, ba phần tư còn lại là cho các thương gia lớn nhỏ khác thuê.
Lúc này chính là lúc sầm uất nhất trong ngày, khách khứa qua lại đông đúc, tiếng người huyên náo.
Lâm Bắc Thần vừa xuất hiện đã lập tức gây xôn xao dư luận.
Rất nhiều người lớn tiếng chào hỏi.
Còn có người vỗ tay tán thưởng.
Lâm Bắc Thần rất hưởng thụ trạng thái này.
Mãi cho đến khi ở cửa ra vào của đại sảnh đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, chặn đường hắn lại.
Lợi ích của việc tu luyện tinh thần lực đã được phát huy vô cùng tinh tế vào lúc này.
Bởi vì Lâm Bắc Thần phát giác được sự thù địch và sát ý không chút che dấu trên người của đôi nam nữ này đập thẳng vào mặt mình.
Khí tức u ám toát ra từ trên người bọn họ, ngay cả chưởng quỹ, tiểu nhị, chủ quán và các khách hàng trong đại sảnh ngay tức khắc đều cảm thấy như rơi vào động băng, rét đến phát run, thị trường giao dịch vốn dĩ ồn ào náo nhiệt ngay lập tức trở nên im lặng như tờ.
"Ngươi chính là Lâm Bắc Thần?"
Nữ tử trong số hai người lên tiếng.
Trông dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, thần hình cao gầy, mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn thì các đường nét trên khuôn mặt khá xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nữ tử này có sống mũi lộ xương sắc nhọn, mũi không có thịt, ấn đường hẹp, khi nói chuyện lại hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị và kiêu ngạo, ngay lập tức cho người ta cảm giác chanh chua hà khắc, tàn nhẫn và thiếu tình cảm.
Thuộc vào loại hình không dễ nhìn.
"Ngươi là ai?"
Trong lòng Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ đến chuyện phát sóng trực tiếp, cau mày hỏi.
Xoẹt!
Ánh kiếm lóe lên.
Nữ tử trẻ tuổi kia cũng không trả lời, trực tiếp rút kiếm ra.
Thanh kiếm này nhanh như chớp, đâm về phía mi tâm của Lâm Bắc Thần. Sát ý bắn ra.
"Cẩn thận!"
Triệu Trác Ngôn kinh hãi, lên tiếng nhắc nhở.
Ông ta theo bản năng kéo Lâm Bắc Thần ra phía sau.
Triệu Vũ Dương ở bên cạnh, ngay lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, lách mình chặn lại trước mặt Lâm Bắc Thần.
Mọi người đều biết, Lâm Bắc Thần là Thần Quyến Giả.
Và trước khi Thần Quyến Giả tu luyện thần thuật không bay thì thôi, đã bay thì bay ngang trời, sẽ có một khoảng thời gian gọi là ‘Thời kỳ suy yếu’.
Một nam một nữ này không biết từ đâu tới, nhưng không hỏi xanh đỏ trắng đen, xuất thủ đã muốn giết người, quả thực là kiêu ngạo vô biên.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang loé lên.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa bắn tung toé.
Triệu Vũ Dương đau đớn gào lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau.
Hắn cũng được coi là một tiểu cao thủ, từng ra ngoài rèn luyện, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trường kiếm trong tay hắn đã bị đánh bay, hơn nữa còn chưa kịp phản ứng lại về chuyện đã xảy ra, trên gò má trái phải và trán, đều bị đâm ra đường máu, khuôn mặt trực tiếp huỷ hoại, ba đường máu thuận theo vết thương chảy xuống, lập tức nhuộm đỏ cả khuôn mặt của Triệu Vũ Dương.
"Nhi tử......"
Triệu Trác Ngôn vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Con không sao..."
Triệu Vũ Dương lau máu trên mặt, cắn răng đau đớn.
"Đồ không biết sống chết, cũng dám xuất đầu trước mặt ta ư?”
Nữ tử có khuôn mặt hà khắc cười lạnh một tiếng, nói: "Ba vết sẹo này là để cho ngươi biết, sau này nhớ lâu một chút. Trước khi ra mặt thay người khác, hãy nghĩ xem mình có bản lĩnh đó hay không, bằng không, cẩn thận cái mạng thấp hèn không giữ được.”
Triệu Trác Ngôn vốn là người rất giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng lúc này nhìn thấy nhi tử mà mình khổ tâm bồi dưỡng, trực tiếp bị hủy dung, tức giận đến mức toàn thân phát run nói: "Người đâu, người đâu, bắt nữ nhân đanh đá này lại cho ta.”
Vù vù vù!
Bảo vệ của thương hội Thiên Lý Hành trực tiếp xông ra ngoài. "Tìm chết."
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa rút kiếm ra.
Ánh kiếm loé lên.
"A......"
"Tay của ta, tay của ta!"
"Không hay, rút."
Trong tiếng kinh hô và kêu gào thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe.
Mười mấy bảo vệ ngay lập tức kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống.
Có người thì bị chém đứt gân tay.
Có người thì bị đâm xuyên lòng bàn tay.
Có người bị đánh vỡ đầu gối.
Những vết thương như vậy không dẫn đến tử vong, nhưng lại cần một số tiền lớn để điều trị.
Hơn nữa, một khi chữa trị không thoả đáng thì rất có thể sẽ để lại di chứng, tu vi võ công e là sẽ bị phế bỏ một nữa.
Đối với võ giả làm bảo vệ kiếm bát cơm này mà nói, chẳng khác nào cắt đứt tiền đồ, đập vỡ bát cơm.
Nữ nhân này, ra tay tàn nhẫn, dụng ý ác độc.
"Một thương nhân nhỏ bé, lại dám sai người vây đánh ta ư?"
Nữ nhân kia cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Triệu Trác Ngôn nói: "Bổn tiểu thư nhớ ra ngươi rồi, ha ha, thương hội Thiên Lý Hành, đúng chứ? Không cần thiết tồn tại... ngươi sẽ sớm biết được có tai họa gì đang đợi mình."
Triệu Trác Ngôn trong lòng chấn động.
Lúc này ông ta mới mơ hồ ý thức được có phiền phức rồi.
Nữ tử này trẻ tuổi nhưng lại có kiếm thuật kinh người như vậy, ra tay không chút kiêng nể, giọng điệu ngông cuồng vô biên. Nhất định là có lai lịch lớn.
Lần này gay go rồi.
Đã khiêu khích một nhân vật lợi hại.