Bóng dáng của Bạch Hải Cầm nặng nề ngã xuống đất.
Chỉ thấy trên bề mặt cơ thể của ông ta nổi lên một khối phồng kỳ lạ, không ngừng du động, như thể dưới lớp da, thực sự có một con rắn đi xuyên trong máu thịt, trông rất khủng khiếp và đáng sợ...
"A......"
Bạch Hải Cầm thúc động Huyền khí trong cơ thể để áp chế.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cho dù là cường giả cảnh giới tông sư, cũng khó có thể chịu được cơn đau đớn kinh khủng giống như máu thịt bị phân ly, không nhịn được mà kêu rên.
"A, Lâm Bắc Thần, đây là yêu thuật gì..."
Ông ta lăn lộn vùng vẫy trên mặt đất.
Đâu còn một chút nào phong thái của cường giả cảnh giới tông sư kia chứ?
Giống như một tên lưu manh đánh nhau trên đường phố, cơn đau đớn kịch liệt khiến toàn thân ông ta đổ mồ hôi lạnh, quần áo trong chốc lát đã ướt sũng, sau đó lấm lem bụi đất, biến thành nước bùn màu đen kịt ...
"A a...Lâm Bắc Thần...ngươi..."
"A, giết ta, ngươi giết ta đi."
"Lâm... ngươi mau... giết ... ta..."
Bạch Hải Cầm giống như một con chó hoang bị đánh gãy mánh khoé, lăn lộn vùng vẫy, âm thanh đã khàn khàn, tới cuối cùng đến sức lực để nhục mạ cũng không có, thay vào đó, ông ta khổ sở cầu xin Lâm Bắc Thần, chỉ cầu nhanh chóng chết đi.
"Giết ông? Vậy thì quá hời cho ông rồi."
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói.
Bạch Hải Cầm lăn lộn vùng vẫy, chẳng mấy chốc giọng nói đã khàn đi, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh.
Sự đau đớn như thế nào lại có thể khiến cho một cường giả cảnh giới tông sư lâm vào bước đường này chứ?
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không khỏi sởn cả tóc gáy.
Đây chính là một vị tông sư võ đạo của Bạch Vân thành nổi danh hàng chục năm.
Chỉ qua một chiêu duy nhất, đã rơi vào kết cục muốn sống không được muốn chết cũng không xong như vậy.
Lâm Bắc Thần!
Hắn rốt cuộc là đã có được kỳ ngộ gì vậy chứ?
Xung quanh bục trao giải, hơn một trăm cường giả của đội điều tra lần đầu tiên xuất hiện ở Vân Mộng thành không khỏi bàng hoàng, vô cùng hoảng sợ.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Bắc Thần thực sự giống như nhìn thấy Thần Ma.
"Mẹ nó!"
Sở Ngân ở trên Hoả Hình Trụ uốn éo mông, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, phát ra một tiếng cảm thán.
Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải ở bên cạnh cũng như vậy, không thể hiểu nổi.
Mức độ gia tăng thực lực của Lâm Bắc Thần đã vượt quá giới hạn mà một võ giả có thể tưởng tượng được.
Thử nghĩ xem một người chẳng qua chỉ vẻn vẹn ở cảnh giới võ sư cấp hai, trong một đêm đã có thể ngay tức khắc hạ gục một vị đại tông sư nổi danh đã lâu...cho dù là bạo chủng, cho dù là thiêu đốt sinh mệnh cũng không thể nào đạt đến trình độ này, đúng chứ?
Ngô Phương Cốc có hơi sững sờ.
"Mẹ nó, cảm giác như sắp lật bàn, hình như ta có thể sống tiếp rồi..."
"Nhưng, lão tử vừa nói cái gì vậy? Con riêng?"
Ông ta không khỏi bật khóc.
Cuộc sống thay đổi thật nhanh, tới cũng quá đột ngột rồi đúng chứ?
Tiếng hét khàn khàn của Bạch Hải Cầm vang vọng trên quảng trường, giống như vong hồn đang kêu gào khi chịu hình trong ngục.
Trên khuôn mặt của Đàm Cổ Kim, không những không có chút sợ hãi mà ngược lại còn bật cười.
"Giết quan viên của đế quốc, sát hại danh kiếm của Bạch Vân thành!"
Ông ta nhìn Lâm Bắc Thần, cười lạnh nói: "Một tội ác như vậy có chết cũng chưa hết tội, từng chuyện từng việc một đều làm ra trước mặt công chúng, không chỉ có vạn người chứng kiến, mà còn thông qua màn hình Huyền Tinh, phát sóng trực tiếp ra ngoài... Ha ha, Lâm Bắc Thần, đừng nói ngươi đã chịu ô danh, cho dù ngươi không phải là Thiên Ngoại Tà Ma, làm ra chuyện như vậy, ngươi cũng phạm tội đáng chết vạn lần, không ai có thể cứu được ngươi."
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Cẩu tạp chủng, ông ở một bên cười hả hê trên nỗi đau của người khác mà xem náo nhiệt, xem rất vui vẻ đúng chứ?"
Đàm Cổ Kim cười lạnh không nói.
Lâm Bắc Thần vung tay lên, nói: "Không ai có thể cứu được ta thì sao chứ? Ta sẽ giết ông trước!"
Một luồng kiếm quang màu xanh chém ra trong không trung. Đàm Cổ Kim bật cười ha hả.
"Tả Lệnh ở trong tay bổn quan, ai có thể địch lại chứ?”
Đây là nguồn gốc sự tự tin của ông ta.
Huyền khí kích phát.
Vù!
Một nửa còn lại của từ ‘Tả’ trong Tả Lệnh, đường ngang trên cùng đột nhiên tỏa ra ánh hào quang, hóa thành một luồng kiếm quang màu bạc, trực tiếp từ trên giấy Vân Văn bay ra, vút lên trời cao rồi chém thẳng ra.
Vù!
Kiếm quang màu xanh do Lâm Bắc Thần phát ra ngay lập tức bị chém đứt.
Hắn hơi kinh ngạc.
Sức mạnh Tiên Thiên, quả nhiên là ngang tàng.
Chẳng qua chỉ là lưu chữ trên giấy mà thôi. Một nét bút nhỏ bé đã có uy lực như vậy?
Bắt được sự kinh ngạc của Lâm Bắc Thần, Đàm Cổ Kim bật cười nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ? Ý chí võ thuật của Tiên Thiên Kiếm Đạo là thứ mà loại tiểu nhi vô tri như ngươi có thể dò xét được sao? Chịu chết đi!"
Trong bối cảnh lớn như vậy, tự tay chém giết Lâm Bắc Thần. Hoàn hảo!
Quả thực càng có sức chấn động hơn so với kịch bản trước đó của ông ta.
Chỉ thấy luồng kiếm quang ngang kia, dư thế vẫn không ngừng, trực tiếp phá không trung, triển khai ra sóng khí vô song, đánh xuống trán của Lâm Bắc Thần.
"Cẩn thận!"
Lăng Quân Huyền và Lăng Ngọ đồng thời hét lớn.
Đôi mắt của Lăng Thái Hư hơi nheo lại.
Cùng lúc đó, ba luồng lực lượng mơ hồ đến cực điểm cũng hơi phóng ra.
Nhưng chính vào lúc này--
"Tiên Thiên Kiếm Đạo? Mạnh lắm à?"