Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 492: Thế cục chuyển biến




Thế cục đột ngột chuyển biến.

Trên mặt của Đàm Cổ Kim, lại xuất hiện nụ cười nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Quá trình có chút khó khăn trắc trở.

Nhưng kết quả sớm đã xác định.

Ông ta giễu cợt nói: "Tiểu tử, lừa gạt bổn quan 200.000 tiền vàng thì sao chứ? Còn không đủ làm quan tài cho ngươi... đợi khi ngươi chết rồi, ngươi có thể mang theo bao nhiêu tiền vàng chứ?”

"200000 tiền vàng?"

Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối luôn duy trì sự bình tĩnh khiến người ta khó hiểu, vui vẻ bật cười nói: "Không không không, ông tính sai rồi, là 300.000 tiền vàng, ha ha, còn có thu hoạch từ việc tịch thu tài sản Quan gia của ông.”

Đàm Cổ Kim sững sốt.

Chính vào lúc này--

"Đại nhân, đại nhân..."

Một giọng nói gấp gáp từ bên ngoài quảng trường vội vã chạy vào.

Chính là đội trưởng của đội điều tra Mặc Tiêu Tương, mang theo hai bảo vệ, vội vàng chạy tới: "Đại nhân, ta là Mặc Tiêu Tương, ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo...”

Một cảm giác bất an không thể nào giải thích được lại xuất hiện trong lòng Đàm Cổ Kim.

Cho dù lúc này hai ngàn đại quân đã triệt để bao vây toàn bộ quảng trường, nhưng trong tiềm thức, ông ta vẫn luôn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

"Để hắn vào."

Đàm Cổ Kim nói.

Mặc Tiêu Tương bận rộn tịch thu tài sản của Quan gia, vội vàng chạy tới, quỳ một chân dưới bục trao giải, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm đại nhân, việc tịch thu tài sản của Quan gia đã hoàn tất. Ngoại trừ 84.000 tiền vàng mà Ngô đại nhân đã lấy đi ra, cái khác đều...... "

Trong khi hắn đang báo cáo, đột nhiên ánh mắt của hắn quét qua Lâm Bắc Thần ở trong quảng trường, nhất thời hoảng hốt.

Lời còn lại, một câu cũng không nói ra được.

Người này không phải đã chết rồi sao?

Khi Lâm Nghị dâng đầu người lên, Mặc Tiêu Tương cũng ở đó.

Lúc này lại nhìn thấy Lâm Bắc Thần, hắn chợt cảm thấy lạnh cả người, giống như gặp ma giữa ban ngày, máu trong người cũng bị doạ cho đông cứng lại.

Còn Ngô Thượng Ngôn ở bên cạnh lại nhảy dựng lên giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, nói: "Hỗn xược, Mặc Tiêu Tương, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy, bổn quan lấy đi 84.000 tiền vàng khi nào?"

Mặc dù trước đó Lão Tử quả thực là có ám thị ngươi, khấu trừ một phần tài sản chia cho các huynh đệ của mình, nhưng tên khốn này, lại có thể ngang nhiên ném thẳng cái nồi cho ta, quả thực không thể tha thứ.

"Cái này, Ngô đại nhân, ta... Ta..."

Trong đầu của Mặc Tiêu Tương vốn dĩ đã sấm sét vang dội, cuồng phong bão táp, khi hắn nghe thấy những lời này, càng thêm tâm rối như tơ, nhất thời lắp ba lắp bắp, không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.

Ngô Thượng Ngôn quay người quỳ một gối trước mặt Đàm Cổ Kim, muốn giải thích: "Đại nhân, ta..."

"Ngươi không cần nói nữa."

Đàm Cổ Kim nhìn về phía Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi không những giết hại Quan Phi Độ và Lâm Nghị, dùng đầu của bọn họ để lừa tiền thưởng, còn điên rồ biến hoá thành diện mạo của Ngô Thượng Ngôn đại nhân, đến Quan gia, lừa gạt lấy đi tiền tịch thu tài sản?”

Lâm Bắc Thần vui vẻ gật đầu, nói: "Đừng nói những lời khó nghe như vậy... ha ha, đúng vậy, đúng vậy, ha ha, quả thực là ta."

Mặc Tiêu Tương nhất thời sửng sốt.

Biến hoá diện mạo?

Cho nên Ngô đại nhân trông có vẻ rất cổ quái và không bình thường kia, hóa ra lại là giả sao?

"Đàm đại nhân, ông thật sự là trọng nghĩa khinh tài. Nói ra thì thực sự phải cảm ơn ông đã giúp ta, thoáng một cái đã gom đủ 300.000 tiền vàng. Ta nhiều lần nói không cần rồi, nhưng ông cứ không nghe, nhất định phải nhét thẻ Huyền Tinh màu đen vào tay ta, đại nhân trọng nghĩa khinh tài, thật sự khiến ta quá cảm động.”

Lâm Bắc Thần chính thoại phản thuyết*, cố ý khiến cho Đàm Cổ Kim chán ghét. (*ngoài mặt thì khẳng định nhưng thực tế thì phủ định)

Còn Đàm Cổ Kim thì quả thực đã tức giận đến run cả người.

"Ha ha ha, Đàm đại nhân, câu nói ‘ngươi và bổn quan có duyên’, ta thật sự khắc sâu trong ký ức.”

"Đàm đại nhân, ta cũng rất muốn vào năm trường hàng đầu, ông có thể giúp ta không?"

Lâm Bắc Thần một câu nối tiếp một câu nói.

Trong không khí như thể có tiếng dao đâm, máu tươi bắn tung tóe. Đàm Cổ Kim suýt chút nữa phun ra một ngụm máu ngược ngay tại chỗ.

Có duyên.

Có duyên cái búa.

Trong đầu ông ta hiện lên cảnh tượng mình cưỡng chế nhét hai cái thẻ Huyền Tinh màu đen cho 'Quan Phi Độ' và 'Lâm Nghị', còn liên tục nói đến hai lần "Ngươi và bổn quan có duyên", liền cảm thấy giống như bị Lâm Bắc Thần trói lại, điên cuồng tát vào mặt.

"Câm miệng... người đâu, bắt hắn lại cho ta."

Đàm Cổ Kim ôm ngực, nghiêm nghị hét lớn.

Bóng dáng của Ngô Thượng Ngôn lóe lên, ra tay đầu tiên.

Ông ta là cao thủ cấp đại võ sư đỉnh phong, một đòn này lại là nén giận mà xuất thủ, cố ý muốn giết chết Lâm Bắc Thần, không chút bảo lưu, kiếm quang như rồng, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Trong thời khắc then chốt——