Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 465: Phát nổ




Mật thất.

Ánh sáng mờ ảo.

Bạch Hải Cầm lấy ra một pho tượng không hoàn chỉnh mờ ảo, đặt nó trên một tế đàn nhỏ bằng cái bát cơm, sau đó nhỏ một giọt máu lên trên tế đàn.

Vết máu ngay lập tức dung nhập vào tế đàn.

Trên đó có những ám văn màu máu sẫm nhấp nháy.

Sau đó bên trong pho tượng không hoàn chỉnh, một giọng nói nghiêm khắc vang lên: "Có chuyện gì?"

Nếu như Lâm Bắc Thần có mặt, nhất định có thể phân biệt ra được đây chính là giọng nói du dương của ma nữ sau khi Thẩm Phi nhập ma, bại vong chạy trốn lúc đó.

“Đại nhân, Lâm Bắc Thần đã trốn thoát, toàn thành truy đuổi nhưng không được, bên đối tác hy vọng đại nhân ngài thi triển thần thông, có thể thông báo chỗ ở của Lâm Bắc Thần, nhanh chóng kết thúc kế hoạch này, chém tận giết tuyệt nhất mạch của Chiến Thiên Hầu.”

Bạch Hải Cầm quỳ xuống đất, dập đầu cung kính nói.

“Ta biết rồi.” Giọng nói từ trong bức tượng bị cắt xén truyền ra, nói: “Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với ta nữa.”

Bạch Hải Cầm vội vàng nói: “Chuyện này rất gấp, cho nên mới...”

“Câm miệng.” Giọng nói đột nhiên trở nên tức giận: “Ta đã rất mạo hiểm dốc toàn lực để hợp tác với các ngươi ở thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, đã tạo cơ hội tuyệt vời như vậy mà các ngươi vẫn để Lâm Bắc Thần chạy thoát, bây giờ còn xin ta ra tay? Đối tác mà ngươi chọn thật sự làm ta thất vọng.”

Bạch Hải Cầm run lên, liên tục dập đầu, ông ta không ngừng giải thích: “Đối phương thừa nhận sai lầm của mình, sẵn sàng dâng gấp đôi tế hiến, xin đại nhân ngài lại lần nữa ra tay để xác định tung tích của Lâm Bắc Thần.”

Giọng nói của bức tượng thoáng trầm mặc, nói: “Ta không thể ra tay lần nữa, có người đã nghi ngờ ta rồi, nếu ta ra tay sẽ bại lộ, đến lúc đó ngay cả ngươi cũng sẽ vạn kiếp bất phục.”

Bạch Hải Cầm cắn răng, lấy hết can đảm tranh thủ nói: “Ta đã đặt sự sinh tử của mình sang một bên, sẵn sàng hiến dâng mọi thứ cho đại nhân, tuy nhiên, tình hình hiện tại quả thực quá quái dị, bọn ta đã tìm kiếm cả bên trong lẫn bên ngoài Vân Mộng thành nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của Lâm Bắc Thần, nếu tiếp tục trì hoãn, đến khi tàn dư của Chiến Thiên Hầu trở lại và bắt đầu phản công, mọi nỗ lực trước đó của chúng ta sẽ thành công cốc.”

Pho tượng lại lần nữa trầm mặc.

Một lúc sau, ánh sáng lờ mờ trên tượng thần dần biến mất, tà quang màu đỏ sẫm trên bàn thờ nhỏ cũng biến mất.

Bạch Hải Cầm đợi một lúc, không thấy phản ứng nữa, trong lòng dần chùng xuống, xem ra đại nhân vẫn không chịu ra tay.

Trong lòng ông ta có hàng vạn hàng nghìn lần không cam lòng, nhưng cũng không biết làm sao, muốn trách thì chỉ có thể trách Đàm Cổ Kim.

Người này quá tham vọng, phải tối đa hóa lợi ích của mình, khăng khăng muốn đối phó trực tiếp với Lâm Bắc Thần ở thần điện, điều này khiến đại nhân phải chịu rủi ro lớn, muốn để Lâm Bắc Thần chạy thoát, rồi lại buộc Lâm Bắc Thần ra tay phản kích, để lần nữa danh chính ngôn thuật đánh chết...

Kết quả chơi đùa không được, để Lâm Bắc Thần thật sự chạy thoát, Đàm Cổ Kim khó thoát tội.

Chỉ là trong lòng Bạch Hải Cầm cũng rất rõ, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.

Trong thời gian ngắn nhất có thể phải bắt giết Lâm Bắc Thần, lấy tội danh Chiến Thiên Hầu cấu kết tà ma mà xử chết, không có chứng cứ, kế hoạch tiếp theo mới có thể bắt đầu.

“Nhất định phải tăng cường độ rồi.” Bạch Hải Cầm lộ sắc mặt tàn ác, đào ba thước ta không tin không đào được Lâm Bắc Thần.

Ông ta cẩn thận cất bức tượng và bàn thờ đã rách nát, rồi xoay người rời khỏi mật thất. ......

“Lão già kia, ngươi đang đùa với bọn ta đấy à?”

Miêu Nhược Phi, đại võ sư của đoàn điều tra nhìn chằm chằm Vương Trung, vẻ mặt không mấy thiện cảm nói: “Ngươi đã đưa bọn ta đi mười mấy nơi, lãng phí cả nửa ngày, kết quả ngay cả cái bóng của Lâm Bắc Thần còn không thấy, ngươi cố ý đúng không?”

Vương Trung khóc không ra nước mắt nói: “Những nơi ta đưa bọn ngươi đến đều là những nơi mà ngày thường thiếu gia hay đi qua, ta thề với trời Vương Trung ta trong tên có một chữ Trung, nổi tiếng là người tin cậy, hết lòng vì người khác...”

“Câm miệng cho ta.” Miêu Nhược Phi tức giận, giơ tay lên cho ông ta một bạt tai, nói: “Đánh hắn cho ta.”

Bịch bịch bịch.

Cao thủ bên cạnh cùng tiến lên.

“A, đừng đánh nữa... Đừng nhổ râu của ta, ta thật sự không biết, a a, để ta nghĩ lại...”

Vương Trung kêu thảm.

Không lâu sau, ông ta mặt mũi bầm dập, máu mũi nhuộm đỏ cả áo.

“Cho ngươi một cơ hội cuối, nói, Lâm Bắc Thần ở đâu, đưa bọn ta đến đó, nếu lần này vẫn không tìm được thì lấy hai cái chân của ngươi, sau đó đưa hai người giúp việc mà ngươi thích khắc lên mặt họ...”

Miêu Nhược Phi vẻ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn nói.

Vương Trung bị doạ rùng mình một cái, nhanh chóng nói: “Ngài ơi, ta thật sự không biết.

Vút!

Miêu Nhược Phi trực tiếp rút trường kiếm ra.

Vương Trung sợ tới mức nhảy dựng lên: “Để cho ta nghĩ đã, cho ta một cơ hội... A, ta biết rồi, còn một chỗ thiếu gia có thể ở đó, ta đưa các ngươi đi.”

“Đi.” Miêu Nhược Phi quát lên.

Vương Trung kêu lên, khập khiễng đi trước dẫn đường.

Sau một nén nhang, ông ta đưa đám người Miêu Nhược Phi tới bên ngoài một nhà kho hẻo lánh.

“Nhất định ở trong này, đây là ngôi nhà an toàn mà thiếu gia ta chuẩn bị, trước đó hắn có nói với ta...”

Miêu Nhược Phi cau mày, khí tức tràn ra, cảm ứng một chút, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức biến thành vui mừng.

“Quả thực có một luồng khí tức tà ma ở đây, mọi người cẩn thận.” Hắn rút kiếm ra, dẫn đầu đám người chậm rãi tới gần.

“Xông lên!”

Huyền khí bùng nổ. Oanh!

Cửa nhà kho bị đánh nát.

Miêu Nhược Phi và ba cường giả cấp võ sư khác lao vào, Huyền khí toàn bộ khai hoả.