Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 459: Đau đầu




Đàm Cổ Kim nghe vậy vô cùng giận dữ. "Được."

Ông ta nghiến răng đồng ý.

Dừng lại một chút, trong lòng bất cam nói: "Tuy nhiên, bổn quan phải nhắc nhở một câu, mối hiềm nghi trên người Hàn Bất Phụ vẫn chưa được rửa sạch. Nếu như phía quân đội muốn tiếp nhận hắn, tốt nhất nên suy nghĩ đến kết quả xấu nhất có thể xảy ra."

"Đó không phải là chuyện mà Đàm đại nhân ông nên lo lắng."

Đoạn Thị Phi không khách sáo nói.

Trần Kiếm Nam, trung đội trưởng của Vân Mộng Vệ bước đến, dìu Hàn Bất Phụ đang hôn mê.

Tần chủ tế nghiêng đầu hơi do dự một chút, sau đó gật đầu.

Đám người Đoạn Thị Phi liền đưa Hàn Bất Phụ quay người rời đi.

Tần chủ tế không chút do dự bế Nhạc Hồng Hương đi thẳng đến chỗ sâu của thần điện, mấy người Sở Ngân do dự một chút, sau đó liền bế Bạch Khâm Vân đi theo sau.

"Các ngươi dừng lại..."

Đàm Cổ Kim vô cùng tức giận.

Tuy nhiên, ông ta mới giơ tay chứ còn chưa nói xong.

Keng!

Một đạo kiếm quang màu xanh từ bên người Tần chủ tế bay vụt tới, đóng vào dưới chân ông ta, ong ong chấn động, bên trong thần lực mênh mông, một tia sát ý nhàn nhạt phiêu tán ra.

Đàm Cổ Kim theo bản năng run rẩy yết hầu, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Sau đó, ông ta không dám nói thêm gì nữa.

Trơ mắt nhìn mấy ‘kẻ tình nghi’ đều bị đưa đi.

Lúc này, vài bóng người ở phía xa lấp loé trở về.

"Đại nhân, Lâm Bắc Thần đã trốn thoát rồi."

"Mất dấu rồi."

Cao thủ của đội điều tra quỳ một gối xuống đất, thấp thỏm bẩm báo.

Cái gì?

Thực sự đã để Lâm Bắc Thần trốn thoát rồi hả?

Đàm Cổ Kim theo bản năng liếc nhìn Bạch Hải Cầm một cái. Người sau mặt không biểu cảm.

Đàm Cổ Kim hơi trầm ngâm rồi nói: "Trong thành khắp mọi nơi đều đã có bố trí người của chúng ta, hắn trốn không thoát... người đâu, truyền lệnh của bổn quan, toàn thành lập tức truy bắt Lâm Bắc Thần, người trợ giúp bắt được Lâm Bắc Thần, thưởng một vạn tiền vàng, người cung cấp manh mối thưởng một ngàn tiền vàng, kẻ cản trở việc truy tìm, giết chết bất luận tội, bao che cho Lâm Bắc Thần, lấy tội phản quốc, câu kết với Thiên Ngoại Tà Ma để xử.”

"Vâng."

Cao thủ của đội điều tra bay vụt đi.

Ông ta lại quay đầu nhìn Lăng Quân Huyền, nói: "Lăng thành chủ, thời khắc đặc biệt, bổn quan không thể khách sáo được nữa, ta ra lệnh cho ngươi, từ nay về sau, phối hợp truy bắt Lâm Bắc Thần, lập tức đóng bốn phía cổng thành của Vân Mộng, mở ra trận pháp phong thành, lệnh cho Sở Hành Chính, Sở Cảnh Vụ và Sở Giáo Dục trong thành lập tức hỗ trợ truy tìm Lâm Bắc Thần."

Lăng Quân Huyền nói: "Được."

Chuyện đã đến nước này, ít nhất là ở mặt sáng, không thể cố tình trì hoãn được.

Đàm Cổ Kim lại nói: "Tốt lắm. Truyền lệnh phong toả học viện Số 3, bắt hết tất cả những kẻ thân cận với Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương, Mễ Như Yên, người thân của Bạch Khâm Vân, điều tra những người có quan hệ thân thiết với Lâm Bắc Thần trong khoảng thời gian này, bao gồm cả những cửa tiệm và thương hội mà hắn làm người đại diện!”

"Tuân mệnh."

Cao thủ của đội điều tra nhận lệnh rời đi.

......

......

Mễ Như Yên từ từ mở mắt.

Toàn thân đau đớn muốn nứt ra.

Ánh sáng xung quanh có hơi mờ.

Bên tai yên tĩnh.

"A ... Đây là đâu?"

Nàng phát hiện mình đang nằm dưới đất, gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau đớn kịch liệt toàn thân truyền đến khiến trước mắt nàng tối sầm lại.

Cùng lúc đó, một trận ớn lạnh ập đến, bây giờ mới phát hiện y phục trên người mình dường như đã bị người ta xé toạc ra thành từng mảnh.

Một chiếc áo choàng kiếm sĩ nam màu xanh, che phủ cơ thể gần như trần trụi của nàng.

Những suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu khiến Mễ Như Yên ngay lập tức sởn cả tóc gáy.

Nhưng khi cảm nhận cẩn thận, thân dưới không có cảm giác đau đớn xé rách gì cả.

Hơn nữa cảm giác đau đớn toàn thân đau nhói giống như bị gãy xương, vốn không phải kiểu đau đớn da thịt sau khi bị người ta cưỡng hiếp.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

Là Lâm Bắc Thần. Nghe thấy giọng nói này, Mễ Như Yên trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy an toàn hơn, nói: "Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng chịu đựng cơn đau dữ dội, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình đang ở một nơi âm u giống như một nhà kho, mặt đất phủ đầy cỏ khô, bên ngoài rất yên tĩnh, cho nên vị trí của nhà kho chắc hẳn là tương đối xa.

Lâm Bắc Thần ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngồi bắt chéo chân, dựa vào tường.

Nghe vậy, hắn cười khổ nói: "Ta cũng muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... bạn học Mễ, ký ức trước đó, ngươi không nhớ chút nào sao?”

Mễ Như Yên lắc đầu: "Ta chỉ nhớ mình đang ở trên bục trao giải. Đột nhiên, ý thức bắt đầu mơ hồ, trong lòng nóng hầm hập giống như nham thạch phun trào. Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã không nhịn nổi muốn gào thét, những chuyện xảy ra sau đó, ta không biết cái gì cả...”

Ánh mắt của Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Mễ Như Yên.

Chú ý quan sát đến những thay đổi nhỏ trong vẻ mặt của nàng.

Nhưng đáng tiếc là hắn không thể bắt được bất kỳ sự bất thường nào trong mắt của thiếu nữ.

Điều này càng khiến người ta đau đầu hơn.