Thì ra vào thời khắc then chốt, chính là đôi cánh kiếm sau lưng của Tần chủ tế lưu chuyển, chặn đứng tất cả mọi công kích.
"Tần chủ tế, ngươi làm cái gì vậy? Thân là nhân viên thần chức, không lẽ còn muốn bảo vệ cho ma nhân?”
Bạch Hải Cầm nghiêm nghị chất vấn.
Tần chủ tế không thèm nhìn hai người này.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, biểu hiện từ đầu đến cuối đều bình tĩnh giống như giếng cổ vạn năm, không hề có chút gợn sóng.
"Nàng ta vô tội." Tần chủ tế nói.
Cái gì?
Lăng Quân Huyền, Thất hoàng tử và những người khác nghe vậy đều sửng sốt. Đã hoàn toàn nhập ma rồi còn có thể vô tội sao?
Lại nhìn thấy Tần chủ tế từ từ quay người lại, đứng trước mặt ma nhân do Nhạc Hồng Hương biến thành, trong miệng ngâm ca thần văn cổ xưa mà lại tang thương, như thể dẫn động sự cộng hưởng của thiên địa tứ phương, mấy chục bức tượng điêu khắc của Kiếm Chi Chủ Quân trong thần điện toàn thân cũng đều toả ra vầng sáng kỳ dị.
Một sức mạnh rộng lớn không thể nào giải thích được cuộn trào, bao phủ ngọn núi của thần điện.
Vị chủ tế ưu tú ngày thường cấm cung trong nhà, lúc này, khí tức đột nhiên trở nên mạnh mẽ thâm sâu khó lường, toàn thân phát ra ánh sáng thần lực rực rỡ, giống như trăng tròn, chiếu rọi khắp bốn phương.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sát khí trong lòng tiêu giảm, lòng trang nghiêm chợt sinh ra.
Chỉ thấy trên mu bàn tay trái của Tần chủ tế, một hình xăm màu bạc đặc biệt ngày thường chưa từng nhìn thấy dần dần hiện ra.
Đó là hình xăm ngón tay không trọn vẹn.
Ánh sáng màu bạc chói lọi rất khác với thần lực thông thường, phác họa ra đường nét của ngón tay không trọn vẹn này trên mu bàn tay trái của Tần chủ tế, đồng thời hoa văn của da thịt, thậm chí là dấu vân tay của nó đều được phát hoạ rõ ràng đến khó tin.
Đột nhiên, đôi mắt của Tần chủ tế phóng ra thần huy sáng ngời. Nàng trầm giọng hét một tiếng.
Miệng khẽ mở ra, phát ra một âm điệu cổ xưa khó hiểu không tên. Sức mạnh thần bí lan tràn.
Hình xăm ngón tay không trọn vẹn kia đột nhiên từ trên mu bàn tay của Tần chủ tế huyễn hoá ra, bay lơ lửng trong không trung.
Còn thần lực do Tần chủ tế phóng thích ra, giống như từng tia trăng sáng, kết hợp với ngón tay này trong không trung, lại có thể ngưng tụ ra một bàn tay nhỏ trắng nõn và mềm mại.
"Đây là ... bàn tay của thần?"
Trong đầu của Thất hoàng tử thoáng qua một số mẫu chuyện rải rác trong sách cổ của bí tàng hoàng thất, đột nhiên nhớ tới một số lời đồn đại suýt chút nữa đã bị nhấn chìm trong thế gian, tâm thần chấn động, không khỏi thốt ra tiếng cảm thán.
Lăng Quân Huyền cũng hiện ra vẻ nghẹn họng nhìn trân trối.
Khi quan sát kỹ, liền thấy bàn tay trắng nõn và mềm mại kia, chỉ có ngón út trong đó ăn khớp với hình xăm trên mu bàn tay của Tần chủ tế trước đó, là bộ phận hoàn toàn ngưng thực mà phát ra thần lực rộng lớn mênh mông, những ngón tay còn lại và lòng bàn tay lại tương đối mờ nhạt, có chút hư ảo trong suốt.
Nhưng mặc dù là như vậy, khoảnh khắc mà bàn tay nhỏ bé trắng nõn này xuất hiện, tất cả thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân xung quanh đều khẽ chấn động.
Vầng sáng màu bạc bao phủ thần tượng.
Những bức thần tượng cao ngất, ngày thường mặc cho bão táp mưa sa, từ đầu đến cuối đều trầm mặc, đứng sừng sững hàng trăm năm trên mảnh đất này, bỗng nhiên trở nên sống động, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo, những bức tượng này đều sắp sống lại.
Các thiếu nữ tế tư trong thần điện đã quỳ xuống.
Những thị dân vốn dĩ đang hỗn loạn vô cùng, tranh nhau giành đường, đột nhiên giống như được một sức mạnh bí ẩn nào đó xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng, trấn tĩnh một cách khó hiểu, đều lần lượt quỳ xuống ngay tại chỗ.
Trên mặt của Đàm Cổ Kim thoáng qua một tia hoảng sợ.
Bạch Hải Cầm cũng căng thẳng không thể nào giải thích được, trái tim của ông ta sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chỉ thấy theo với động tác của Tần chủ tế, bàn tay trắng nõn không trọn vẹn kia chậm rãi rơi xuống ngực của ma nhân do Nhạc Hồng Hương biến thành, năm ngón tay trực tiếp cắm vào trái tim của nàng, đột nhiên một trảo lôi ra một đám ma khí dính đặc màu đen.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Trên người của Nhạc Hồng Hương lại không thấy chút vết thương dù chỉ nhỏ nhất.
Còn theo với đám ma khí dính đặc màu đen này được lấy ra, các dấu hiệu ma hoá trên cơ thể Nhạc Hồng Hương đột ngột biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, các ma văn hoá thành hắc khí phiêu tán, thân hình trở lại bình thường, làn da của nàng trắng nõn trơn bóng trở lại, móng tay giống như cốt đao cũng hoá thành bột mịn...
"A ... ta làm sao vậy?"
Như thể thức dậy từ trong một cơn ác mộng.
Nhạc Hồng Hương đau đớn rên rỉ một tiếng, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh.
Mặt nạ trên mặt nàng đã vỡ tan, lộ ra vết sẹo gớm ghiếc trên khuôn mặt, y phục trên người cũng bởi vì ma hoá vừa rồi mà bị tổn hại vô số, hóa thành những sợi tơ, nửa thân trần trụi ...
Tần chủ tế ngay lập tức cởi bỏ áo choàng tế tư của mình và khoác lên người Nhạc Hồng Hương.
"Không sao, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi."
Nàng nhẹ nhàng an ủi.
Trong ngôn ngữ có một loại sức mạnh sáng ngời, khiến cho cơ thể của Nhạc Hồng Hương vốn đã cạn kiệt khí huyết trầm trọng, không tự chủ mà từ từ ngủ thiếp đi, hô hấp ổn định.
"Chi chi chi!"
Một tiếng hét chói tai từ trong bàn tay không hoàn chỉnh của thần truyền ra.
Lại nhìn thấy ma khí dính đặc màu đen kia, dưới sự luyện hoá của thần lực, cuối cùng không ngừng co rút lại biến thành một con tiểu trùng hung tợn màu đen to bằng ngón tay, phát ra tiếng rít, không ngừng giãy dụa cắn xé.
"Tà Ma Thị Tâm Cổ!"
Lăng Quân Huyền lại lần nữa kinh ngạc hét lên. "Không sai, chính là nó."
Tần chủ tế thờ ơ nói: "Nhạc Hồng Hương và Mễ Như Yên đều bị người ta hạ Tà Ma Thị Tâm Cổ không thể kiểm soát được mà ma hoá ma biến, đây không phải lỗi của bọn họ, bọn họ là người bị hại."