Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 455: Lựa chọn của Lâm Bắc Thần




Nhiều đường máu đỏ thẫm ấm áp, từ vai, cánh tay, thắt lưng, lưng, đôi chân của Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ nhanh chóng hiện lên.

Máu đỏ tươi chói mắt ướt đẫm cả áo choàng.

"Không......"

Đôi mắt của Lâm Bắc Thần như muốn nứt ra.

Cho dù hắn có phản ứng nhanh như thế nào, vẫn chậm một bước.

"Thuỷ Hoàn Thuật!"

Lâm Bắc Thần gầm lên.

Trong mắt hắn đã không còn thấy hai người Mễ, Nhạc sau khi ma hoá nữa.

Không có điều gì khác.

Chỉ có hai người Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ đang tuôn ra máu tươi, không ngừng nhuộm đỏ áo choàng.

Hai tay đồng thời ấn lên cổ của Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ, điên cuồng thi triển Thuỷ Hoàn Thuật, vầng hào quang màu xanh lục giống như một cái vòng, sinh ra từ trong lòng bàn tay của hắn, không ngừng truyền vào cơ thể hai người.

"Nhất định có thể, nhất định có thể..."

"Không được chết, không được chết, cầu xin các ngươi!"

Trong miệng hắn điên cuồng phát ra những thanh âm lộn xộn, trong đầu dường như trống rỗng.

Thuỷ Hoàn Thuật nhất định có thể trị khỏi cho bọn họ. Nhất định!

Không được ngã xuống.

Hai người các ngươi không được phép gục ngã. Đứng vững

Phải đứng vững.

Các ngươi đứng vững cho lão tử a a a a a.

Tiếng gầm thét của 'ma nhân' bên cạnh dường như gần kề bên tai, cốt đao như gió kia quét qua người Lâm Bắc Thần, hàn khí và ma ý lạnh thấu xương, như thể nó sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào, chém hắn thành từng mảnh.

Nhưng hắn đã không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Lâm Bắc Thần trước giờ chưa từng nghĩ rằng mình là một kẻ quên mình vì người.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy mình có lẽ là phát điên rồi, dù sao chỉ muốn bằng mọi giá phải cứu sống hai người, cho dù giây tiếp theo, bản thân sẽ bị cốt đao chém thành trăm mảnh.

Xung quanh vang lên tiếng la hét kinh hoàng.

Các thị dân trên quảng trường vô cùng kinh hãi trước cảnh tượng trên bục trao giải.

Ma khí dâng trào và máu tươi văng tung toé, quả thực giống như một cơn ác mộng. Chúng xuất hiện mà không chút báo trước. Tiếng kinh hô và la hét ngay lập tức vang lên, rất nhiều thị dân quay người bỏ chạy...

Thiên Ngoại Tà Ma!

Một Thiên Ngoại Tà Ma sống sờ sờ! Đồng nghĩa với chết chóc và đau khổ.

Còn Lăng Quân Huyền, Thất hoàng tử và cao thủ của Vân Mộng Vệ, còn có các cường giả trong đội điều tra, cuối cùng đã phản ứng lại, ngay lập tức lao về phía hai ‘ma nhân’.

"Chặn bọn họ lại."

Lăng Quân Huyền hét lớn.

Chỉ huy sứ của Vân Mộng Vệ Đoạn Thị Phi vốn dĩ luôn yên lặng nhìn từ xa, lúc này đột nhiên biến sắc, vươn người đứng dậy, hoá thành một vệt sáng, trong nháy mắt đã đuổi đến bục trao giải!

"Hạ gục hết cho ta."

Đàm Cổ Kim lớn tiếng nói.

Trong đáy mắt của ông ta lại loé lên một tia vui mừng.

Thành công rồi.

Đồng thời, trong lòng ông ta cũng dấy lên một tia kiêng kỵ sâu sắc.

Bạch Hải Cầm, con người này thật đáng sợ.

Thân là đệ tử của Bạch Vân thành lại có thể có mối quan hệ sâu sắc như vậy với Thiên Ngoại Tà Ma, ông ta thật sự đã làm được những gì mà mình đã hứa trước đó, người này rốt cuộc bản thân đã là tà ma, hay là nói ông ta là người đại diện của tà ma ở thế gian này chứ?

Những suy nghĩ này loé lên rồi biến mất.

Đàm Cổ Kim lại lần nữa lớn tiếng chỉ huy các cao thủ trong đội điều tra vây đánh.

"Không được tha cho Lâm Bắc Thần."

Ông ta lớn tiếng gào thét.

Bạch Hải Cầm lúc này cũng rút kiếm, đánh giết về phía Mễ Như Yên và Nhạc Hồng Hương sau khi đã ma hoá.

Trên bục trao giải nhất thời vang lên tiếng hét giết. Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh.

Tất cả những điều này gần như xảy ra trong phút chốc.

Tuy nhiên, người đầu tiên thật sự uy hiếp đến hai nữ nhân sau khi ma hoá kia không phải đám người Lăng Quân Huyền, cũng không phải cao thủ của đội điều tra, càng không phải là Bạch Hải Cầm.

Mà là Tần chủ tế.

Nữ chủ tế phong hoa tuyệt thế xuất phát sau mà tới trước, thân hình lóe lên một cái, liền xuất hiện trên bục trao giải, hai đôi cánh kiếm sau lưng được cấu tạo từ những thanh kiếm thanh huy màu trăng bạc lập tức hiện ra!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trong ánh lửa bắn tung tóe.

Cốt đao đứt gãy, những mảnh xương vỡ bắn tung tóe trong không trung.

Hai ma nhân thân hình cao to bị cánh kiếm này liên tục đánh lùi về phía sau. Cốt đao được hoá thành từ móng tay, đều bị phá huỷ.

Nhưng rất nhanh sau đó lại mọc ra trở lại.

Còn cao thủ các phương ở xung quanh cũng vây tới.

"Đại nhân, đi."

Ma nhân do Mễ Như Yên hoá thành đột nhiên mở miệng nói, tuy rằng giọng điệu cực kỳ cổ quái, giống như viên đá ma sát, nhưng mọi người vẫn có thể hiểu rõ hàm ý trong đó.

Chỉ thấy nàng quay người lại, kéo Lâm Bắc Thần lên và lôi hắn đi.

Cùng lúc đó, ma nhân do Nhạc Hồng Hương hoá thành lại đang liều mạng xông về phía đám người, rõ ràng là để kéo dài thời gian.

Cảnh tượng này khiến trái tim của Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và những người khác ngay lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, bỗng chốc đã bị bóng tối ngưng kết.

Ma nhân gọi Lâm Bắc Thần là đại nhân.

Còn bảo vệ hắn chạy trốn.

Cảnh tượng này không những bị tất cả các cao thủ xung quanh đều nhìn thấy, nghe thấy, mà còn được ống kính Thiên Lý Mục tóm được phát sóng trực tiếp ra ngoài ngay trong thời gian thực.

Toi rồi.

Hai từ này hiện lên trong đầu đám người Sở Ngân.

Bọn họ không thể nào tin được Lâm Bắc Thần lại có thể thật sự là Thiên Ngoại Tà Ma.

Càng không thể nào tin nổi Mễ Như Yên và Nhạc Hồng Hương lại có thể là tín đồ của Thiên Ngoại Tà Ma.

Nhưng tất cả những điều này đã xảy ra trước mặt bọn họ một cách hoàn chỉnh.