"Ta tự nhận mình hiểu bạn học Lâm rất rõ. Trong một khoảng thời gian dài, mối quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt." Cảm xúc của Mộc Tâm Nguyệt có vẻ rất bình tĩnh, tốt hơn rất nhiều so với Ngô Tiếu Phương run lẩy bẩy và Quan Phi Độ nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nói: "Rất nhiều khi, bạn học Lâm là một người ôn nhu, sẵn lòng giúp đỡ ta, ít khi cũng sẽ trở nên rất cáu kỉnh, có lẽ chính là khi não tàn phát tác... Bốn ngày trước khi cuộc thi giữa năm diễn ra, tu vi của hắn quả thực chỉ là cảnh giới võ sư cấp 1. Sau khi tin tức về việc Chiến Thiên Hầu phủ bị tịch thu gia sản truyền ra, bạn học Lâm đã phải đối mặt với rắc rối cực lớn. Rất nhiều học viên trong học viện đã từng bị hắn ức hiếp đều muốn đánh hắn, ta đã ngăn cản bọn họ, nhưng trong thành còn có rất nhiều kẻ thù muốn báo thù hắn, ta cũng không thể làm gì được. Thế là hắn chỉ có thể thu mình lại trong học viện và không ra ngoài... "
Ngập ngừng một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bắc Thần.
Phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, nhưng vẻ mặt lại không hề tức giận như trong tưởng tượng của nàng.
Mà ngược lại có một chút... bình tĩnh?
Là sự bình tĩnh trước khi bão tố ập đến sao?
Hay là chấp nhận số phận?
Mộc Tâm Nguyệt thu hồi ánh mắt và tiếp tục nói.
Những lời sau đó, không có gì khác hơn là thực lực của Lâm Bắc Thần đột nhiên tăng mạnh.
Và điểm mấu chốt nhất trong đó chính là đem câu nói 'Giống như biến thành một người khác' này lặp lại hẳn bốn lần, cuối cùng tổng kết: "Bạn học Lâm trước giờ đều rất tốt với ta. Ta biết hắn thích ta, nhưng từ sau những thay đổi lớn của Lâm phủ, ngay lập tức hắn liền không còn chút tình cảm nào với ta nữa, hoàn toàn coi ta như người xa lạ. Ta có thể cảm nhận được đó không phải là giả vờ, mà là biểu hiện tình cảm thật sự của hắn. Ta không biết tại sao."
Mộc Tâm Nguyệt không hề thêm mắm thêm muối.
Nàng chỉ đứng từ góc độ của một bạn gái cũ, trần thuật lại sự nghi hoặc và những việc mà mình đã trải qua.
Ngay cả Lâm Bắc Thần cũng phải thừa nhận rằng, rất khách quan.
Nhưng cũng rất chí mạng.
Trong đám đông trên quảng trường, tiếng huyên náo và bàn luận càng ngày càng lớn.
Một người lãng tử quay đầu, từ ăn chơi trác táng biến thành thiên tài, từ ngu ngốc biến thành quán quân, không phải là không thể.
Nhưng quá trình chuyển biến này gần như đã hoàn thành chỉ sau một đêm, điều đó thật đáng ngờ.
Mộc Tâm Nguyệt nhìn về phía Lâm Bắc Thần, khẽ mở miệng, nói: "Ta xin lỗi."
Nói xong liền quay người lui xuống.
Một câu nói này khiến ngân bài cung phụng Hà Đề Đao gần như không nhịn được muốn vỗ tay ngay tại chỗ.
Thảo tác hay đấy.
Thiếu nữ này, lòng dạ tàn nhẫn, cũng rất thông minh, kỹ năng diễn xuất tốt, phán đoán tình hình tốt, quả thực là một ứng cử viên hoàn hảo.
Sau đó, lại có một vài học viên của học viện Số 3 cũng như giáo viên bị đẩy ra ngoài, nói một số điều tương tự, về căn bản đều biểu đạt suy nghĩ trong lòng——
Lâm Bắc Thần đã thay đổi quá nhiều trong khoảng thời gian ngắn.
"Lâm Bắc Thần, những gì mà bọn họ nói, ngươi có thừa nhận không?" Đàm Cổ Kim lúc này đã hoàn toàn làm chủ cục diện, hỏi lại một lần nữa.
"Ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ông. Luật sư của ta ... thật là ngại quá, đến nhầm phim trường rồi... ta cho rằng những lời trần thuật này đều như đúng mà là sai, căn bản không nói rõ được vấn đề gì cả, chỉ là các ngươi đang làm xáo trộn chân tướng mà thôi.”
Lâm Bắc Thần nghiến răng nói.
Bề ngoài hắn tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực tế trong lòng hắn đã hoảng loạn một đống. "Ha ha, chuyện tới nước này rồi vẫn không chịu thừa nhận sao?"
Đàm Cổ Kim gật đầu, thờ ơ nói: "Không sao cả, bổn quan không phải loại bạo quan dùng cực hình ép cung, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục mà lộ rõ nguyên hình, người đâu, đưa nhân chứng lên."
Mẹ kiếp?
Còn có nhân chứng à?
Lâm Bắc Thần cũng phục rồi.
Ngươi đây là lợn nái già mặc áo ngực, hết bộ này tới bộ khác à?
Lại nhìn thấy cao thủ của nhóm điều tra khiêng ra thêm bốn cái cáng.
Nằm trên đó lần lượt là Lâm Nghị, Đông Phương Chiến, Mộ Vũ Thôn và Trịnh Thạc.
Đều là thành viên trong chiến đội của Tào Phá Thiên trên chiến hạm số hiệu Bạch Vân trước đó.
Nhìn thấy bốn người này cũng đều có tinh thần uể oải, nằm trên cáng kêu gào rên rỉ, toàn thân đầy hắc khí, nhất là khuôn mặt giống như nhuốm mực, cũng là dấu hiệu nhập ma.
"Nhìn thấy rồi chứ?"
Đàm Cổ Kim nói: "Bốn người bọn họ đã giao chiến với chiến đội của ngươi ngày hôm qua. Sau khi kết thúc trận chiến cũng giống như Tào Phá Thiên, có dấu hiệu bị khí tức của tà ma cảm nhiễm. Nhưng mà, bọn họ rất may mắn. Thương thế không nặng như Tào Phá Thiên, cho nên ma khí không xâm lấn sâu... "
Lâm Bắc Thần cạn lời nói: "Ta nhớ, ta chưa từng giao thủ với bọn họ, đúng chứ? Cái này cũng có thể đổ lên người ta sao?”
"Ngươi không giao thủ với bốn người Lâm Nghị, nhưng đội viên của ngươi lại giao thủ với bọn họ."
Đàm Cổ Kim với vẻ mặt tức giận, đột nhiên giơ tay chỉ vào Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương và Mễ Như Yên mà hét lớn: "Người đâu, bắt bốn tên đồng loã này lại cho ta!"
Ngay lập tức liền có cao thủ của đội điều tra lao tới bắt giữ bốn người.
Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần đột nhiên trở nên dữ tợn nói: "Đàm đại nhân, ông có ý gì?”
"Ta có lý do để nghi ngờ bọn họ đã trở thành tín đồ của tà ma, mượn tà lực của ngươi, hoặc là ngươi dùng sức mạnh tà lực khống chế bọn họ, cho nên mới có thể khiến mấy người Lâm Nghị, Đông Phương Chiến xuất hiện dấu hiệu ma khí xâm nhập... "
Đàm Cổ Kim với vẻ mặt gay gắt nói: "Tóm lại, bốn người này có hiềm nghi rất lớn. Bọn họ cũng giống như ngươi, cần phải tiếp nhận điều tra."
"Ông ngậm máu phun người."
Bạch Khâm Vân vùng vẫy mắng chửi.
Mễ Như Yên, Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ cũng đồng thời lớn tiếng giải thích.
Đàm Cổ Kim cười lạnh, nói: "Thật sao? Vậy thì các ngươi tới giải thích một chút, tại sao trước cuộc chiến đoạt cờ đồng đội, các ngươi ai nấy đều không chịu nổi một đòn, trong trận quyết chiến cuối cùng lại có thể một chọi một, đánh bại đám người Lâm Nghị? Cần phải biết, thực lực của các ngươi đã tăng lên nghịch thiên chỉ sau một đêm, quả thực còn không thể nào lý giải hơn so với những thay đổi của Lâm Bắc Thần! Ta nghĩ, tất cả những ai đã xem trận đấu ngày hôm qua, trong lòng đều sẽ có những thắc mắc như vậy."