Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 449: Người không may mắn




Còn có nhân chứng nữa à?

Các thị dân vây xem nhất thời đều trở nên hiếu kỳ.

Không biết vị Đàm đại nhân này rốt cuộc đã tra được cái gì.

Đám đông tách ra.

Chỉ thấy mười mấy người được các cao thủ của đội điều tra dẫn tới.

Tất cả mọi người đều nhìn vào mặt những người này.

"Lại là bọn họ?"

Lâm Bắc Thần vừa liếc nhìn qua, trong lòng ngay lập tức sáng tỏ.

Quan Phi Độ, Mộc Tâm Nguyệt, Ngô Tiếu Phương, Triệu Vũ Dương...

Đa số đều là các học viên của học viện Số 3 và một vài giáo viên.

Còn có một vài người tương đối lớn tuổi, trông lạ mặt, mơ hồ dường như có quen biết, nhưng không thể nhớ nổi tên gì.

"Lâm Bắc Thần, ngươi có quen biết những người này không?”

Đàm Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, với giọng điệu chất vấn hỏi. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt hắn.

Lâm Bắc Thần không chút do dự nói: "Ta không quen."

Phộc!

Vốn dĩ đám người Sở Ngân còn vô cùng lo lắng cho hắn, nhưng lúc này, suýt chút nữa phụt ra mất.

Mẹ nó, đây không phải là mở to mắt mà nói dối sao?

Còn có thể vô liêm sỉ như vậy.

Đàm Cổ Kim sửng sốt, dường như không ngờ rằng thiếu niên này lại không biết xấu hổ như vậy, sau đó với vẻ mặt bất lương, cười lạnh nói: "Không quen sao? Bọn họ đều là bạn học của ngươi, còn có người hầu của Chiến Thiên Hầu phủ đã từng hầu hạ ngươi năm xưa. Bạn học Lâm, bây giờ mỗi một câu mà ngươi nói đều sẽ được ghi lại trong bản án, làm bằng chứng cung cấp cho Trình Đường, hy vọng ngươi không được giở trò tiểu thông minh để tránh tự mình hối hận.”

Lâm Bắc Thần không có chút gánh nặng tâm lý, nói năng có khí phách mà nguỵ biện: "Bạn học của ta có mấy ngàn người, ta có thể biết được hết bọn họ à? Còn về người hầu của Chiến Thiên Hầu phủ, không có một ngàn cũng có ba bốn trăm, ta không biết bọn họ, điều này hợp tình hợp lý, đúng chứ? Dù sao thì cũng là gia nghiệp lớn, trong nhà ai không có mấy tên đê tiện ăn cây táo rào cây sung chứ.”

"Thật là miệng lưỡi sắc bén."

Bạch Hải Cầm cười lạnh nói: "Lâm Bắc Thần, ngươi có ở đây giảo biện cũng vô dụng thôi, nghe xem bọn họ nói thế nào đi."

Đàm Cổ Kim gật đầu.

Ngô Thượng Ngôn, cao thủ của đội điều tra, đẩy mấy người mà Lâm Bắc Thần không quen ra.

"Tiểu nhân là gia nô dắt chó cho Lâm thiếu gia năm đó. Tiểu nhân có thể làm chứng rằng Liên Thành biệt uyển chính là nơi ở của Lâm thiếu gia. Từ sau khi hắn ra đời đã sống ở trong biệt viện đó...”

"Ta là Vương Bất Nhị, là người hầu nuôi chim cho Lâm thiếu gia. Ta có thể làm chứng rằng những gì mà Lâm lão đầu vừa nói đều là sự thật."

"Ta là thợ làm vườn Nhất Tiễn Một. Năm đó sau khi Liên Thành biệt uyển xây dựng xong, Lâm lão hầu gia đã mời ta thiết kế cây xanh. Năm đó lão hầu gia đã chính miệng nói rằng, Liên Thành biệt uyển là xây dựng cho Lâm thiếu gia...”

"Tiểu phụ nhân là nhũ mẫu của Lâm thiếu gia. Khi Lâm thiếu gia vừa sinh ra đã khắc chết lão phu nhân. Sau đó, một số người bên cạnh lão hầu gia đều đồn rằng tiểu thiếu gia thân mang sát khí, là người không may mắn, cho nên mới phát sinh não tật, lão hầu gia vô cùng tức giận đã đích thân trừng phạt nặng tên hạ nhân nói năng linh tinh kia, sau đó mời một vị đạo sĩ du phương lai lịch thần bí, sau khi xem xét phong thuỷ đã xây dựng Chiến Thiên Hầu phủ của hiện tại, vị trí của Liên Thành biệt uyển chính là do vị đạo sĩ đó đích thân lựa chọn và đôn đốc xây dựng, nói ra cũng kỳ lạ, từ khi thiếu gia sống trong biệt uyển, tần suất phát tán não tàn càng ngày càng thấp, cũng dần dần trở nên bình thường...”

"Tại hạ Sở Vệ, năm đó đã tham gia xây dựng Chiến Thiên Hầu phủ nhưng chưa từng nghe qua chuyện địa cung của Liên Thành biệt uyển. Trên thực tế, toàn bộ Liên Thành biệt uyển đều là do một nhóm người khác xây dựng. Ta nghe một số lời bàn tán nói, những người này có khả năng là đến từ quân đội."

"Lão thân là Lâm Nhị Nương, đã đỡ đẻ ở Vân Mộng thành hơn 30 năm, là một trong những bà đỡ của Lâm thiếu gia năm đó. Ta nhớ rất rõ cái đêm mà Lâm thiếu gia sinh ra, sấm chớp vang dội. Mưa lớn cả đêm, trước giờ chưa từng có, những ngọn sóng cao hàng chục mét cuộn trào trên mặt biển, rất nhiều thuyền đánh cá trầm mặc trong đêm đó, bến cảng cũng bị đánh phá, phòng sinh bị bao trùm bởi ánh sáng màu đỏ như máu rất kỳ dị, Lâm phu nhân vừa mới hạ sinh thiếu gia thì khó sinh mà chết... A, thật là tạo nghiệt mà, lão thân đã đỡ đẻ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một mỹ nhân như Lâm phu nhân, giống như một nàng tiên trên trời, thực sự quá đáng tiếc... "

"Tiểu nữ là đại nha hoàn thân cận trước khi Lâm thiếu gia lên năm tuổi. Trước đây quả thật đã từng xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Thiếu gia mà rời khỏi Liên Thành biệt uyển lâu thì rất dễ bị phát tác não tàn, khi phát tác, toàn thân co giật, có hắc khí hiện ra trong mũi miệng... lão gia đã mời rất nhiều thần y nhưng không có cách nào chữa khỏi, sau đó cứ nuôi dưỡng như vậy, dần dần đã khá lên rất nhiều, khi bệnh não của Lâm thiếu gia không phát tác thì rất thông minh, thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nói một số lời không thể giải thích được, khi mới 5 tuổi, Lâm thiếu gia đã... đã có hứng thú đến chuyện nam nữ, đã làm một số chuyện không hay với nha hoàn trong phủ, tuy rằng hắn vẫn còn là một đứa trẻ, không cách nào thật sự làm ra loại chuyện xấu xa đó, nhưng các nha hoàn cũng không chịu nổi, sau khi tiểu nữ chịu đựng một tháng, thật sự không chịu đựng được nữa, cho nên mới tìm một cái cớ để rời khỏi Chiến Thiên Hầu phủ, lão hầu gia là người tốt, cũng không làm khó ta, ngược lại còn cho ta một số tiền, hôm nay ta tới làm chứng, không gạt ai cả, những điều mà ta nói đều là sự thật... "

Mẹ nó!

Nghe đến đây, Lâm Bắc Thần cũng không nhịn được, trước mắt tối sầm lại. Cặn bã.

Cầm thú, không biết xấu hổ.

Mới năm tuổi đã bắt đầu quấy rối con gái nhà lành.

Tiền thân thành thục quá sớm rồi đấy.

Đây phải là đói khát biết bao?

Ngươi cũng không có công cụ gây án, làm bừa cái gì chứ?