Lễ trao giải cuối cùng của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến có một quy trình rất nghiêm ngặt, là một sự kiện trang nghiêm và thần thánh.
Toàn bộ quá trình cũng sẽ được phát sóng trực tiếp đến toàn thành theo thời gian thực thông qua màn hình lớn Huyền Tinh.
Tiết mục đầu tiên của đại hội là cúng tế Kiếm Chi Chủ Quân, cầu nguyện với thần linh.
Tất nhiên, người chủ trì nghi thức là Tần chủ tế, nhân viên thần chức cao nhất của thần điện Vân Mộng thành.
Nhân vật tuyệt thế từ trước đến nay luôn được mệnh danh là nữ tử thần thánh nhất ở Vân Mộng thành, thanh xướng tụng khúc trước thần tượng. Tiếng ca du dương giống như tiếng trời, sau lưng cánh kiếm chậm rãi mở ra, thần lực mênh mông toả ra hào quang rực rỡ, toàn thân tràn ngập khí trường của thần linh màu trắng ngà.
Mọi người có mặt đều cảm nhận được một loại sức mạnh trang nghiêm thần thánh không thể xâm phạm, làm rung động lòng người.
Ngay cả đại nhân vật như Đàm Cổ Kim, lúc này cũng không dám có chút lơ là, đứng dậy nghiêm túc cúi đầu, biểu hiện đúng mực.
Lâm Bắc Thần học theo dáng vẻ của người khác, thể hiện sự tôn kính đối với thần minh.
Hắn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như trong bóng tối có một bức tranh kỳ dị mơ hồ, vạch ra về phía nàng, theo với tiếng ngâm ca của Tần chủ tế, trong cơ thể của mỗi một người trên quảng trường đều có một thứ kỳ lạ không nói rõ được cũng không tả được, miễn cưỡng xem như một loại năng lượng nào đó, rút ra rồi tập hợp về phía Tần chủ tế.
Còn chủ nhân của loại năng lượng này thậm chí không phát giác ra gì cả.
Không lẽ đây chính là tín ngưỡng sao?
Lâm Bắc Thần giống như phúc đến thì lòng cũng sáng ra mà nghĩ.
Tín ngưỡng, đối với thần minh mà nói có phải là một thứ rất quan trọng hay không? Lâm Bắc Thần suy nghĩ lung tung.
Hắn không có hứng thú chút nào đến quá trình này, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, nhận lấy tiền thưởng và phần thưởng, nhân tiện giết chết Tào Phá Thiên...
Ồ?
Nói về Tào Phá Thiên, cái tên này hôm nay đến tận bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện? Không lẽ đã chết nghẻo rồi à?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ rất ác ý.
Nếu như thực sự là như vậy, vậy thì quá đáng tiếc.
Không thể chính tay giết chết tên khốn này, luôn cảm thấy khó chịu.
Không biết nếu như ta đưa ra yêu cầu bổ đao, một kiếm bêu đầu, một kiếm đâm vỡ tim, Sở giáo dục có đồng ý hay không nhỉ? Bạch Hải Cầm có phải sẽ phát điên lên không?
Còn chính vào lúc mà Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ lung tung, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán của Tần chủ tế khẽ lăn xuống.
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Trong nội tâm của vị nữ chủ tế tuyệt sắc này trào dâng sóng to gió lớn.
Kể từ mười lăm ngày trước, khi nàng cầu nguyện, đã không thể cảm ứng được một tia hồi đáp ở nơi sâu thẳm đến từ Kiếm Chi Chủ Quân—mặc dù những chuyện tương tự như đoạn tuyệt cảm ứng, thỉnh thoảng vẫn xảy ra, nhưng nhiều nhất cũng không quá một hai ngày, thời gian kéo dài 15 ngày giống như lần này, chắc chắn là lần đầu tiên.
Mất đi cảm ứng của thần minh, điều này có nghĩa là gì chứ?
Hoặc là thần minh đã vứt bỏ tín ngưỡng của mình.
Hoặc là thần minh được thờ phụng đã vẫn lạc rồi.
Đối với bất kỳ một thần điện phàm gian chính thống nào mà nói, sự vẫn lạc của thần minh được tin thờ đều là một tai họa.
Vốn dĩ, Tần chủ tế dự định nhân lễ trao giải quán quân của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến lần này để tập hợp sức mạnh tín ngưỡng của tất cả các tín đồ có mặt, cưỡng ép truyền niềm tin của họ đến Kiếm Chi Chủ Quân ở Thần giới để có được hồi đáp.
Luồng sức mạnh tín ngưỡng khổng lồ tập hợp ra này có thể vượt qua giới hạn của thời gian và không gian ở mức độ lớn nhất, cảm ứng được suy nghĩ của Kiếm Chi Chủ Quân.
Nhưng kết quả khiến Tần chủ tế trong lòng lạnh buốt.
Bởi vì không có bất kỳ phản hồi nào.
Loại cảm xúc do sức mạnh tín niệm truyền về, như thể bước vào một thế giới chết chóc khô héo và lạnh lẽo, căn bản không cách nào liên lạc với Kiếm Chi Chủ Quân dù là nhỏ nhất.
Không lẽ...
Suy đoán không lành đó, ngay lập tức được phóng đại vô số lần trong lòng nàng.
Không lẽ thần thực sự đã vẫn rồi sao?
Nói như vậy, toàn bộ đế quốc Bắc Hải sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
Một quốc gia không có sự bảo vệ của thần minh Thần giới, tuyệt đối không thể nào đứng vững ở Đông Đạo Chân Châu.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, tụng khúc mà nàng ngâm ca có chút lạc nhịp. Trong đám đông, một số người nhạy bén nắm bắt được một chút khác thường này. Nhưng may mắn thay, Tần chủ tế đã điều chỉnh cực nhanh, tìm lại được đúng điệu. Mọi thứ tiếp theo đó đều diễn ra rất suôn sẻ.
Ngọn đuốc trước thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân được thắp sáng.
Ánh lửa hừng hực rực rỡ chiếu vào mặt mọi người.
Thành chủ Lăng Quân Huyền bước lên bục trao giải cao cao.
Sau một bài phát biểu, năm thành viên của chiến đội vô địch là Lâm Bắc Thần, Mễ Như Yên, Hàn Bất Phụ, Nhạc Hồng Hương và Bạch Khâm Vân bước lên bục cao, trong tiếng vỗ tay giống như sấm xung quanh, đã nhận lấy huy chương vô địch tượng trưng cho chức quán quân từ trong tay của Lăng Quân Huyền.
Lâm Bắc Thần đã nhận được huy chương quán quân chí cao vô thượng của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến.
Bốn người còn lại nhận được huy chương Thiên Kiêu đội quán quân của trận chiến đoạt cờ đồng đội.
Đám đông hoan hô.
Dưới sự dẫn dắt của các học viên và giáo viên của học viện Số 3, vô số người bắt đầu hô vang cái tên của Lâm Bắc Thần.
Cảm giác được hàng vạn người đồng thời hô to tên bạn, là loại trải nghiệm gì chứ?
Lâm Bắc Thần cảm thấy bây giờ mình đã có thể đi trên Tri Hồ, viết một bài luận văn dài sáu vạn từ với mệnh đề này.
Còn khoảnh khắc khi Đàm Cổ Kim nhìn thấy Lâm Bắc Thần nhận lấy huy chương vô địch từ tay Lăng Quân Huyền, một nụ cười sớm đã mong chờ từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt của ông ta.