Ngày hôm sau.
Tối hôm qua, sau một cơn mưa nhỏ rơi tí tách lúc nửa đêm, tới buổi sáng, mặc dù đã tạnh mưa nhưng bầu trời vẫn có mây đen buông xuống.
Không khí rất trong lành.
Lâm Bắc Thần dậy sớm, dọn dẹp xong xuôi, thay y phục, khi bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Quang Tương với vẻ mặt cười xấu xa, ngồi xổm trong viện, cầm một miếng thịt tươi trêu chọc Hàn Băng Lang mang thai, đang chơi vui vẻ quên cả trời đất.
"Ngươi đã làm xong bài tập về nhà chưa?"
Lâm Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Thân thể của Quang Tương liền cứng đờ, như thể vừa nghe thấy âm thanh đáng sợ nhất trên đời, miếng thịt tươi trong tay rơi bụp xuống đất, sau đó hét lên một tiếng, lao vào trong phòng như chạy trốn.
"Đợi ta lĩnh thưởng trở về, nhất định phải kiểm tra bài tập về nhà." Lâm Bắc Thần bật cười bước ra khỏi Trúc viện.
Sau lưng mơ hồ vang lên tiếng hét thảm thiết của Quang Tương.
Các học viên của học viện Số 3 lúc này đều đã tập trung ở cổng trường.
Đợi đến khi Lâm Bắc Thần xuất hiện, đám đông reo hò hoan nghênh hắn giống như chào đón một vị anh hùng.
Lâm Bắc Thần được vây quanh, bước lên xe ngựa và tiến đến đền thờ của Kiếm Chi Chủ Quân.
Nghi thức trao thưởng cuối cùng Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến của Vân Mộng thành bao năm qua đều được tiến hành tại thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân, tới lúc đó, không những sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp mà các nhân vật có mặt mũi trong thành đều sẽ xuất hiện trên quảng trường của thần điện để chứng kiến vinh quang cuối cùng, chứng kiến một thế hệ vương giả thiếu niên mới sinh ra.
Xe ngựa chạy về phía thần điện.
Phía sau là đám người đen nghịt đang hoan hô.
Ngoài các học viên của học viện Số 3 ra, còn có các thị dân sống ở khu vực xung quanh.
Giống như xe hoa dạo phố, Lâm Bắc Thần nhận được sự tôn thờ của tất cả mọi người.
Cả thành thị đều chìm trong bầu không khí cuồng nhiệt.
Vốn dĩ chỉ cần lộ trình hai mươi phút, bây giờ đã đi trọn cả tiếng đồng hồ mới tới được quảng trường của thần điện.
Đài quan sát khổng lồ, đài trao thưởng, và hoa tươi bố cảnh của quảng trường đều đã được xây dựng xong.
Các quan viên của Sở giáo dục đang duy trì trật tự tại hiện trường.
Tất cả các đại lão trong thành về cơ bản đều đã tới.
Sự xuất hiện của Lâm Bắc Thần ngay lập tức đốt cháy bầu không khí của hiện trường.
Lại là một trận hoan hô giống như núi thét biển gầm.
Dưới sự đích thân chỉ dẫn của đại lão của Sở giáo dục, Lý Hùng Phu, Lâm Bắc Thần đã đi đến đài quan sát và tạm thời ngồi xuống, chờ đến khi nghi thức trao giải chính thức bắt đầu liền tiếp nhận lễ đăng quang vinh quang nhất.
Vô số ánh mắt ghen tị đều tập trung vào Lâm Bắc Thần.
"Chúc mừng ngươi, bạn học Lâm, cuối cùng đã thực hiện được hào ngôn mà mình đã nói ra trước trận đấu.”
Thất hoàng tử cũng có mặt ở đài quan sát, chủ động mỉm cười chào hỏi Lâm Bắc Thần.
“Hoàng tử điện hạ, mấy ngày không gặp, ngài lại trở nên đẹp trai hơn rồi.” Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói: “Ngài có thể xuất hiện ở đây, thật sự là tốt quá, vụ cá cược lúc đó hôm nay đã sắp hạ màn rồi.”
Thất hoàng tử bật cười ngay tại chỗ nói: "Yên tâm, bổn vương đã đồng ý làm nhân chứng cho ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
"Bạn học Lâm tuổi trẻ tài cao."
Một giọng nói xa lạ truyền đến bên tai. Khi Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại.
Lại thấy một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, gầy giống như cây gậy trúc, thân mặc áo choàng bông màu trắng, dưới quai hàm có ba sợi râu dài màu đen, mắt híp, trên mặt mang theo nụ cười rất khó hình dung bằng lời, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
"Bạn học Lâm, vị này là Đàm đại nhân, đệ nhất hành chính quan của hành tỉnh.” Sở trưởng Sở giáo dục Lý Hùng Phu giới thiệu.
Ty hành chính tỉnh?
Đó là một trong sáu cơ cấu cao nhất ở Phong Ngữ hành tỉnh.
Tuy rằng Lâm Bắc Thần không biết nhiều về thế giới này, nhưng cũng hiểu rằng, thân phận địa vị của người trước mặt cực kỳ cao, tương đương với sự tồn tại của cấp phó tỉnh trưởng, ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy trên trái đất.
Đại nhân vật!
Theo tính cách nhát gan của Lâm Mỗ Nhân, lúc này lẽ ra nên ngay lập tức thể hiện ra biểu cảm ‘lại có thể lọt vào nhãn pháp của đại nhân ta được sủng ái mà lo sợ’. Nhưng không biết tại sao, Lâm Bắc Thần nhìn thấy cây sào trúc gầy gò trước mặt, trong lòng lại có một cảm giác chán ghét không thể giải thích được.
Có một loại xung động muốn cưỡng ép đút cho người này ăn hai miếng phân.
Thế là hắn đúng mực hành một cái lễ của học viên, nói: "Lâm Bắc Thần tham kiến đại nhân."
Đàm Cổ Kim cười ha hả nói: "Hổ phụ vô khuyển tử, năm đó khi cha ngươi tung hoành phương bắc, ta đã có duyên gặp mặt ông ta một lần, thời gian thấm thoát, hôm nay con của cố nhân sắp sửa giành được quán quân, thực sự khiến người ta cảm khái vạn phần, ha ha ha ha ha.”
Cố nhân?
Nghe không giống lắm.
Lâm Bắc Thần bị tràng cười cuối cùng của cây sào trúc gầy này làm cho phát chán, không nói gì nữa.
Người của quảng trường thần điện càng ngày càng nhiều.
Lễ trao giải hôm nay là phần cuối cùng cũng là phần cao trào nhất của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, phía quan chức vốn không thiết lập khu vực xem lễ, cũng không bán vé. Mỗi một thị dân đều có thể đến xem buổi lễ.
Các tiểu tế tư xinh đẹp của thần điện, thân mặc áo choàng tế tư hoa lệ màu ngà sữa, không mảy may dính bụi bẩn, giống như những bông hoa trắng thuần khiết ngây thơ nở rộ trong thế tục, thanh tú động lòng người, đứng dưới bức tượng nữ thần ở trung tâm quảng trường, ngâm nga bài thơ ca tụng Kiếm Chi Chủ Quân.
Dưới sự khuấy động của trận pháp Huyền Văn, giai điệu tươi đẹp của ‘Kiếm Chi Chủ Quân tụng khúc’ đã lan tỏa khắp thần điện.
Còn các thị dân xung quanh cũng thể hiện ra tố chất cực tốt.
Bọn họ hoặc là nhắm mắt cầu nguyện, hoặc là trang nghiêm yên tĩnh, không có tiếng ồn ào gì cả, hoàn toàn khác với những gì mà bọn họ thể hiện khi xem trận chiến.
Có thể thấy được địa vị cao cả của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân trong lòng người dân bình thường của đến quốc Bắc Hải.
Đây chính là tín ngưỡng.
Trong một thế giới mà thần linh thực sự tồn tại, sức mạnh của tín ngưỡng trang nghiêm khiến người ta nghẹt thở.