Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 431: Tào Phá Thiên sụp đổ




Vù vù!

Hai bóng người một trái một phải, từ trong trung tâm vụ nổ năng lượng bay ngược ra.

Lâm bắc Thần loạng choạng ngã xuống đất, bước chân trầm ổn, Đức Kiếm kéo lê trên boong tàu, một chùm tia lửa phụt ra từ chỗ giao nhau giữa lưỡi kiếm và boong tàu, chỉ là sợi dây buộc tóc trên đầu bị đứt, mái tóc đen dài mất đi sự trói buộc, điên cuồng bay trong gió, phảng phất giống như Hắc Viêm chiến thần hạ phàm.

Còn Tào Phá Thiên lại rất chật vật, hắn hung hăng đâm sầm vào vách ngăn của khoang chính, phát ra một tiếng rầm, như thể bị dính ở trên đó, phải mất hai ba giây sau mới từ từ trượt xuống, để lại một vết máu trên vách khoang thuyền, trường kiếm trong tay hắn đã bị gãy.

Quần áo trên người hiện ra từng vết máu, lưỡi kiếm gãy không biết bao nhiêu mảnh bắn vào da thịt của hắn, cả người giống như bị súng ngắn bắn chính diện, dày đặc vết thương, máu loãng từ miệng vết thương không ngừng trào ra tạo thành một vũng máu dưới chân hắn.

“Ngươi...” Tào Phá Thiên chật vật đứng lên.

Nhìn Lâm Bắc Thần gần như không có vết thương nào, trái tim hắn bị sự khiếp sự cùng tức giận cắn nuốt.

Tại sao lại như vậy? Hắn nghĩ không ra, rõ ràng bản thân đã... Nhưng vẫn bị tên rác rưởi này nghiền ép?

“Hiểu chưa?” Lâm Bắc Thần cầm kiếm tới gần nói: “Hiểu được bản thân ngươi thực sự yếu như thế nào chưa?”

Tào Phá Thiên nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói một lời, xúc cảm làm ảnh hưởng đến vết thương trong cơ thể hắn, lại một ngụm máu được phun ra, cục máu dường như còn lẫn lộn cả nội tạng trong đó.

“A, ta...”

Tào Phá Thiên hai tay nắm lấy máu tươi, nhìn cục máu trong đó, đột nhiên kinh hãi hét lên: “Ta bị thương nặng, ta bị thương nặng... Lâm Bắc Thần, ngươi nhân cơ hội giết ta?”

Mấy cục máu giống như một cơn ác mộng cực lớn, đột nhiên biến sắc mặt thiên tài của Bạch Vân thành trở nên trắng bệch, một tia dũng khí cuối cùng nhanh chóng biến mất như hạt cát trong đồng hồ cát.

“Bị thương nặng? Không thể nào, ta nghĩ tinh thần của ngươi vẫn rất tốt.” Lâm Bắc Thần vung kiếm lên nói: “Nào, ngươi nhất định vẫn còn sức để chiến đấu thêm ba trăm hiệp nữa.”

Di chuyển với tốc độ cao, mái tóc đen dài của Lâm Bắc Thần lượn lờ trong tầm mắt.

Giết ngươi thì sao? Chính là muốn nhân cơ hội này làm thịt ngươi, thù ở Bắc Hoang sơn nhất định phải báo.

Quan trọng hơn là để kẻ thù không đội trời chung sống trên đời này, sẽ giống như một con chó điên với đôi mắt đỏ ngầu luôn chờ cơ hội để cắn sau lưng vậy, khiến Lâm Bắc Thần mất ngủ.

Làm gì có đạo lý đề phòng cướp mỗi ngày?

Không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, trận chiến khốc liệt như vậy, thất thủ mà giết người, cũng hợp lí đúng không?

Sát khí nồng nặc, hòa vào trong gió, giống như bản chất.

“Không...” Tào Phá Thiên hoàn toàn sợ hãi.

Hắn kinh hãi hét lên: “Ta nhận thua... Ta nhận thua... Trọng tài, cứu ta...”

Đứng trước bóng đen của thần chết, Tào Phá Thiên dù mạnh mẽ cũng hoàn toàn gục ngã, hắn lấy hết sức lực cuối cùng, xoay người chạy về phía vị trọng tài ở trên tàu phía xa.

Ai biết được mới chạy được vài bước, đột nhiên ở hướng cảng, một cỗ lực lượng mà người ngoài không thể phát hiện lập tức bay tới, tiêm vào trong cơ thể hắn... Cơ thể đang chạy trốn bỗng cứng đờ.

“Cơ hội tốt.” Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng lên, Đức Kiếm không chút lưu tình, một kiếm chém xuống.

Phù phù.

Một nửa lưỡi kiếm đã nằm dưới vai trái của Tào Phá Thiên. Đúng lúc này...

“Không được.”

Vị trọng tài chính vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng đến, giữa tiếng hét lớn đó, một người trung niên lạ mặt cầm trường kiếm trong tay chặn trường kiếm của Lâm Bắc Thần lại.

Lâm Bắc Thần chỉ làm mà không nghe gì cả, trường kiếm vẫn phát lực như cũ.

“Ngươi điên à?”

Vị trọng tài chính cảm thấy sức mạnh bạo tàn vẫn đang dâng trào trên Đức Kiếm, ông ta khẽ giật mình, cảm nhận được sát khí của thiếu niên này, sắc mặt ông ta đại biến, hạ giọng và hét lên: “Lâm Bắc Thần, đừng phạm sai lầm, ngươi đã thắng rồi, còn muốn... Ngươi không muốn quán quân sao?”

Ông là đang đứng trên lập trường của Lâm Bắc Thần mà lo lắng.

Lâm Bắc Thần thử vài lần, phát hiện vị trọng tài chính này vô cùng mạnh mẽ, vượt xa sức tưởng tượng của hắn, trong lòng thở dài, xem ra không thể nhân cơ hội giết chết Tào Phá Thiên rồi.

“Thất thủ...” hắn thu kiếm lui về phía sau.

Khi lưỡi kiếm khổng lồ rút ra khỏi bả vai của Tào Phá Thiên, máu loãng như suối phun trào.

Chỉ cần một chút nữa là có thể trực tiếp bổ Tào Phá Thiên ra làm hai rồi, Lâm Bắc Thần cực kì tiếc nuối.

Trọng tài chính cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta có chút thiên vị Lâm Bắc Thần, tuy rằng thiếu niên này mang tiếng xấu, đủ loại hành động không đáng tin cậy, nhưng qua những lời nói và việc làm hoang đường của hắn, có thể thấy được một trái tim nóng bỏng và chân thành.

Trong khi Tào Phá Thiên bề ngoài có hào quang của một đệ tử Bạch Vân thành, nhưng trong xương lại bộc lộ sự lạnh lùng ích kỷ, kiêu ngạo và làm việc không có điểm dừng.

Ông ta cũng không muốn Lâm Bắc Thần bởi vì nhất thời xúc động mà giết chết Tào Phá Thiên, đánh mất đi vị trí quán quân, tự mình rơi vào cuộc tranh chấp, điều đó chỉ có mất nhiều hơn được mà thôi, tuy nhiên, điều mà ông thậm chí còn không mơ tới chính là, ngay lúc này một điều khủng khiếp đã xảy ra.