Bộp!
Một tia sáng từ trên trời lao tới, Tào Phá Thiên còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mắt chói lòe, trong tầm mắt đều bị sắc bạc che khuất.
Sau đó một cỗ lực lượng không thể tránh khỏi khiến kiếm thức của hắn đã ngưng tụ tới đỉnh phong, ẩn chứa lực lượng cảnh giới võ sư cấp 4 nhanh chóng bị sụp đổ.
“A!” Hắn thảm thiết kêu lên, bắn ngược ra ngoài hai mươi mét xong lảo đảo ngã xuống.
Tập trung nhìn lại mới thấy một thân ảnh phong hoa tuyệt đại, không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Dạ Vị Ương.
Là Tần chủ tế.
Váy dài màu trắng thêu ký hiệu thần kiếm, phác họa ra thân hình đẹp đẽ không có khuyết điểm của Tần chủ tế, mái tóc dài đen như pháo hoa phát sáng, làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng, để lộ sự phong nhã tài hoa.
Một loại mỹ lệ không thuộc về nhân gian khiến toàn bộ chiến hạm đều giống như được phủ thêm một tầng mỹ sắc.
Trọng tài chính trên chiến hạm cũng bị vẻ đẹp này làm cho bất ngờ, quên cả mở miệng nói chuyện.
Boong tàu yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng xào xạt.
Tần chủ tế ôm lấy Dạ Vị Ương nửa mê nửa tỉnh vào trong lòng, bàn
tay đặt trên trán nàng, thần lực mênh mông rút vào trong cơ thể.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, gương mặt của Dạ Vị Ương đã chuyển sang hồng hào, khí tức dần dần yên tĩnh lại, bấy giờ nét mặt Tần chủ tế mới nở nụ cười nhẹ nhõm, thở phào một hơi.
“Ngươi... ngươi đang quấy nhiễu trận đấu của Thiên Kiêu Tranh Bá đấy, đây là phạm quy!” Tào Phá Thiên tỉnh táo lại, nhưng vẫn kinh hồn bạt vía, đầu tiên cảm nhận trong ngoài cơ thể không có gì bất thường mới thở phào một hơi, sau đó lập tức lớn tiếng kháng nghị.
Ánh mắt của Tần chủ tế như mũi tên bắn vào trên người thiếu niên tóc vàng.
Tào Phá Thiên chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị băng tảng ngàn năm đông đá lại, cơ thể lạnh cóng, huyết dịch cứ như bị đông cứng.
“Ta...” Tào Phá Thiên còn muốn cãi chày cãi cối.
“Trận đấu này, Dạ Vị Ương nhận thua.” Tần chủ tế thẳng thắn nói.
Sau lưng nàng có một đôi cánh kiếm mở ra, thi triển thuật trị liệu kiềm lại vết thương trên người bốn thiếu nữ Mộc Cận Hàn kia, sau đó ôm lấy Dạ Vị Ương xông thẳng bầu trời, cánh kiếm chấn động nhanh chóng hóa thành một chấm đen, biến mất trên bầu trời xa!
Bấy giờ Tào Phá Thiên mới thở phào một hơi. Vừa nãy hắn còn tưởng rằng bản thân chết chắc!
“Học trưởng.”
“Chúng ta thắng rồi.”
“Tào học trưởng, ngươi đã đánh bại Dạ Vị Ương đó.” Bốn người Lâm Nghị chạy qua, gương mặt mang theo sự hưng phấn khó mà kiềm chế.
Tào Phá Thiên tâm thần bất ổn gật đầu.
“Hừ, không biết xấu hổ.” Mộc Cận Hàn nói: “Thừa lúc người ta gặp nguy hiểm, Dạ tỷ tỷ đã bị thương mà ngươi còn vội vàng dùng sát chiêu, Tào Phá Thiên, ngươi đúng là không có khí phách của Thiên Kiêu.”
Ba thiếu nữ khác cũng tức giận nhìn bọn họ. “Ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì.”
“Thuộc hạ của bại tướng cần gì phải học theo bại khuyển, cắn lung tung à?” Trịnh Thạc và Mộ Vũ Thôn đồng thời lớn tiếng quát.
Tào Phá Thiên cười ha ha: “Không phải chính các ngươi nói à, mỗi trận đấu đều là trận chiến không thể nhận thua? Nếu đã là chiến tranh làm sao không chết người được?”
Nói xong, hắn không đợi bốn nữ tử còn đang muốn phản bác gì đó: “Không cần phí lời với bọn họ, cướp cờ đi.”
Đám người Lâm Nghị cười lạnh cầm bốn chiếc chìa khóa, mở trận pháp trên cột buồm chính ra, lấy đi cờ chiến bên trong.
Cuộc chiến này xem như hạ màn.
Bốn người Mộ Cận Hàn nhìn bọn họ nghênh ngang rời đi tức không
chịu nổi.
“Tên Tào Phá Thiên này nhân cơ hội người ta gặp nguy hiểm, đúng
là đáng ghét.”
“Đáng tiếc thực lực chúng ta không đủ, hết cách rồi, nên báo thù
cho Dạ tỷ tỷ.”
“Tất cả hy vọng đều gửi gắm ở Lâm Bắc Thần thôi.”
“Đúng vậy, ngoại trừ tên kia thì chỉ sợ không có ai là đối thủ của Tào Phá Thiên, đáng tiếc đồng đội của Lâm Bắc Thần quá yếu, cho dù một mình hắn có thể đánh bại Tào Phá Thiên nhưng đoàn chiến thất bại, thế cũng vô dụng.”
“Không, xem ra bây giờ Lâm Bắc Thần cũng chưa chắc có thể thắng, vừa nãy một kiếm cuối cùng Tào Phá Thiên thi triển thực lực đã đạt đến cảnh giới võ sư cấp 4 rồi, đáng sợ quá đi.”
Bốn người phiền muộn ngồi trên boong tàu, đối với bọn họ mà nói, thì khi Dạ Vị Ương rời khỏi đoàn chiến cướp cờ đã hoàn toàn kết thúc, trận đấu tiếp theo không liên quan đến bọn họ.
Thảo luận một hồi càng cảm thấy xác suất Tào Phá Thiên đạt được quán quân rất lớn, điều này khiến bốn mỹ thiếu nữ vô cùng không vui.
“Các ngươi nói coi, rốt cuộc Dạ tỷ tỷ sao thế? Nàng vốn có cơ hội đánh bại Tào Phá Thiên, tại sao bỗng dưng lại...” Thiếu nữ tên Thương Nguyệt nói.
Trong mắt Mộc Cận Hàn lóe lên sự tiếc nuối: “Hẳn là thôi động thần lực phụ tải cao, dẫn đến cơ thể không thể gánh chịu lực lượng đó, lúc mất chốt thì mất khống chế... ta từng nghe đồn trong cơ thể Dạ tỷ tỷ có một luồng ý chí thần linh.”
Ba người kia nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc. ......
Cùng lúc đó, trên chiến hạm.
“Ấy, thế này không phải quá khéo à?” Tiêu Bính Cam liếc nhìn bốn người Bạch Khâm Vân như sói như hổ trên chiến thuyền của mình, lại nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần ở chiến hạm nơi xa, nét mặt liền nở nụ cười.
“Chậc... vậy mà gặp phải chiến đội của Lâm ca ca, đây chính là duyên phận đó, ha ha, không giấu các ngươi nữa, trong học viên của Thiên Kiêu Tranh Bá thì người ta phục nhất chính là Lâm ca ca!” Hắn nở nụ cười vô cùng chân thành.
“Vậy tên chiến đội giải thích sao đây?” Bạch Khâm Vân chỉ sáu chữ lớn trên cột buồm, ánh mắt bất thiện chất vấn.
Trước đó gặp phải Vương Hinh Dư không có cơ hội xuất chiến thế nên bây giờ Bạch Khâm Vân chiến ý đầy ắp, bắt được cơ hội này bèn vội vàng muốn đấu một trận ra trò.
“Ấy, tiểu mỹ nữ, ngươi nghe ta ngụy... không, nghe ta giải thích này.” Tiêu Bính Cam nhanh nhảu nói.