"Nội dung trong Lưu Ảnh thạch là thật. Tính toán sơ bộ, Lâm Bắc Thần không liên quan gì đến Thiên Ngoại Tà Ma."
Đoạn Thị Phi nói.
Lăng Quân Huyền cũng gật đầu, nói: "Lâm Bắc Thần vô tội."
Tần chủ tế cầm Lưu Ảnh thạch trong tay, nói: "Chứng cứ này sẽ được lưu giữ trong thần điện dưới trướng của Kiếm Chi Chủ Quân để chuẩn bị cho cuộc tra duyệt sau này. Trước mắt Lâm Bắc Thần được tự do, hắn có thể tiếp tục tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến."
Xung quanh náo động.
Ý kiến của ba đại nhân vật thống nhất một cách đáng ngạc nhiên.
Rõ ràng có thể thấy được, Lâm Bắc Thần đã tẩy sạch nghi hoặc.
Tào Phá Thiên vừa lo lắng vừa tức giận.
Mình đã nắm bắt được cơ hội tốt như vậy, lại không thể dùng một gậy đánh chết Lâm Bắc Thần, chẳng lẽ tên tạp chủng này là con riêng của thần linh sao?
Hắn còn muốn phản bác, nhưng vấn đề là hắn căn bản không biết trong Lưu Ảnh thạch rốt cuộc là ghi lại được nội dung gì, hoàn toàn không có cách nào hạ thủ.
Lúc này, Tào Phá Thiên mới ý thức được, vừa rồi Lâm Bắc Thần nhất quyết chỉ để cho ba đại lão xem nội dung của Lưu Ảnh thạch, là một chiêu cao minh đến mức nào.
Bạch Hải Cầm ở bên cạnh, trong lòng cũng âm thầm tiếc nuối.
Đêm nay đã đến nước này rồi, vẫn còn không thể hạ gục được Lâm Bắc Thần, tiểu tử này cũng quá cảnh giác rồi.
Nhưng mà, cũng không cần phải quá nóng vội.
Tiêu diệt một người, đương nhiên không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Thường thường cần giống như vẽ tranh, người họa sĩ chân chính chậm rãi tô từng nét, phải dùng rất nhiều bút mực, vẽ đi vẽ lại nhiều lần, cuối cùng mới có thể hoàn thành một bức tranh tuyệt vời.
Để một người từ trắng thành đen, cũng không phải tính kế một lần là có thể thành công.
Phải dội nước bẩn lên người hắn từng chút một.
Dội nhiều lần, tới cuối cùng, những người vây xem sẽ không quan tâm người đó thực sự là bẩn hay sạch, mà là vừa nhìn thấy hắn, sẽ lập tức quay người bỏ đi.
"Đi."
Bạch Hải Cầm dẫn theo Tào Phá Thiên, quay người rời đi.
Những người xem khác cũng lần lượt rời đi.
Lăng Quân Huyền gật đầu với Lâm Bắc Thần rồi quay người rời đi.
Trước đó, Lăng Trì không biết đã rời đi từ bao giờ.
Lăng Ngọ lại đặc biệt bước tới chào hỏi Lâm Bắc Thần, vỗ nhẹ vào vai hắn, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, cũng quay người rời đi.
"Rút quân."
Đoạn Thị Phi không nói nhiều, dẫn theo Vân Mộng Vệ trực tiếp giải tán.
Tần chủ tế đồng thời cũng dẫn Dạ Vị Ương rời đi.
Hiện trường còn lại người của Sở Cảnh Vụ, đang thu dọn tàn cục.
Sở Ngân bước tới, vỗ vai Lâm Bắc Thần, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cũng may, tiểu tử trò nhanh trí, lưu giữ được chứng cứ. Nếu không, đêm nay thật sự sẽ gặp rắc rối rồi."
Lăng Thái Hư cũng bước tới, giơ tay cho một cái tát vào sau gáy của Lâm Bắc Thần, nói: "Tên tiểu hồn đạm nhà ngươi, rốt cuộc đã đắc tội với ai? Ngay cả tà ma cũng vu oan cho ngươi là sao hả?"
Lâm Bắc Thần rụt cổ lại, uất ức nói: "Làm sao ta biết được, những người này đều là kẻ điên ... Có lẽ là vì ta quá đẹp trai, bọn họ ghen tị với nhan sắc của ta."
Hắn không nói ra về chuyện Tào Phá Thiên có hiềm nghi.
"Nếu ta là ngươi, tối nay sẽ không lấy ra bằng chứng này. Bị giam trong ngục của Vân Mộng Vệ cũng không có gì là không thể chịu được. Trước tiên cứ cắn răng chịu đựng, hãy để cho những kẻ và những thế lực đang tính kế sau lưng ngươi đều nhảy ra ngoài. Tới khi đó thì một mẻ hốt gọn... tiểu tử ngươi, vẫn còn quá nhỏ."
Lăng Thái Hư với dáng vẻ đa mưu túc trí.
Lâm Bắc Thần cạn lời nói: "Lão gia tử, ta còn phải tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến đấy."
"Ờ, ngươi lọt vào top 10 rồi sao?"
Lăng Thái Hư rất kinh ngạc nói.
Mấy người Lâm Bắc Thần và Sở Ngân, nhất thời đều che trán. Ngài thực sự là hiệu trưởng của học viện Số 3 sao?
Lại có thể không biết đến chuyện này?
Lăng Thái Hư nói lảm nhảm tán gẫu mấy câu, sau đó xoay người thi triển thân pháp rồi rời đi.
Mấy người Sở Ngân lúc này mới hộ tống Lâm Bắc Thần trở về học viện Số 3.
"Nhóm thích khách không mặt này là một trong những tổ chức sát thủ rất đáng sợ của đế quốc. Nó có phân nhóm ở cả chín đại hành tỉnh. Giới hạn thế lực trải dài ở các thành thị lớn nhỏ, đế quốc nhiều lần nghiêm trị, đều không thể diệt trừ tận gốc được bọn họ, bọn họ đã kết hạ nhiệm vụ ám sát trò, sau này rắc rối rồi.”
Sở Ngân nói.
Lâm Bắc Thần nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ.
Mẹ nó.
Điều này cũng quá doạ người rồi đấy.
Phải nghĩ cách giết sạch đám sát thủ không mặt này. Bóng đêm mát như nước.
Một bóng người có lông mày và mái tóc màu xanh ở trên tòa nhà cao, nhìn đám người Lâm Bắc Thần rời đi, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, bóng dáng giống như phi điểu trong đêm tối, bay vút lên trời cao rồi rời đi.
......
......
Ngày hôm sau.
Trời trong gió nhẹ.
Với lịch trình dày đặc trong Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, một ngày nghỉ chiến hiếm hoi khó có được, như thể ngay cả không khí trong thành cũng trở nên dễ thở hơn rất nhiều.
"Thiếu gia, trong thành đang lưu truyền một số tin tức không hay về người."
Mới sáng sớm, Vương Trung lo lắng trùng trùng báo cáo nói: "Có người tung tin, nói người có quan hệ với tà ma..."
Lâm Bắc Thần nói: "Không sao cả, vấn đề này đã được phía quân đội, phía chính trị và thần điện liên hợp điều tra. Không liên quan gì đến ta, đừng lo lắng."
Vương Trung nói: "Nhưng chiều hướng của dư luận trong thành rất không đúng. Rất nhiều người đang bôi nhọ người. Người ta đồn rằng một số tuyển thủ của Thiên Kiêu Tranh Bá đã lên tiếng, cho dù không thể tiến vào trận chiến đoạt cờ đồng đội, cũng tuyệt đối không làm đội viên của người..."
Lâm Bắc Thần dửng dưng nói: "Không sao, anti-fan cũng là fan mà. Nếu như có người bôi nhọ ta thì cho thấy rằng độ nổi tiếng của ta vẫn còn, vẫn có thể tiếp tục làm gương mặt đại diện và quảng cáo, ha ha ha ha ha... Về việc không tham gia vào đội của ta, ta sớm đã chọn xong người rồi, cho dù bọn họ có tới, lão tử cũng không thèm.”
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Bắc Thần liền xuất phát đến địa điểm đã hẹn để gặp Mễ Như Yên.
Cần phải cho cô nương nhà người ta một câu trả lời thoả đáng.
Bất kể Mễ Như Yên hiện tại có thay đổi suy nghĩ hay không, những chuyện mà Lâm Bắc Thần đã hứa thì nhất định phải làm.