Tiểu Cơ trả lời: “Để có thể kết nối với điểm phát WIFI di động cần có hai điều kiện, khoảng cách đủ gần và mật độ thân mật, Vương Trung hiện không nằm trong phạm vi của điểm phát sóng nên không thể tìm kiếm.”
Ồ hiểu rồi! Khoảng cách này hắn hiểu.
Lúc kiếp trước ở trái đất muốn kết nối tín hiệu WIFI nhất định phải có khoảng cách nhất định, vượt quá khoảng cách này sẽ không dò được tín hiệu, nhưng mật độ thân mật là cái quái gì?
Hắn xem kỹ danh sách đã tìm kiếm, quả nhiên thấy một số chi tiết mà trước đây chưa chú ý đến.
Cường độ tín hiệu của hai người Thiến Thiến cùng Thiên Thiên chỉ có hai vạch, con chuột Quang Tương bị buộc bán thân, bất ngờ lại có bốn vạch... Chỉ thiếu một vạch nữa là đủ.
Thú vị đấy, có nghĩa là, độ thân mật là cường độ tín hiệu?
Một người sinh ra cường độ tín hiệu với điện thoại thì có thể có xác suất tỷ lệ thuận với việc có quan hệ trực tiếp với ta?
Vậy giờ ta gọi Thiến Thiến cùng Thiên Thiên vào, trực tiếp đè xuống giường vậy có phải độ thân mật sẽ tăng lên, khi đó cường độ tín hiệu của hai nữ nhân này sẽ đầy?
Lâm Bắc Thần nghĩ nghĩ, không thể áp dụng được.
Đồng thời hắn tạm thời không lựa chọn kết nối với mấy cái tín hiệu này, thay vào đó hắn bước ra khỏi phòng, tới đại sảnh, nhìn xung quanh, quả nhiên không nhìn thấy bộ dạng của Vương Trung, quay lại hỏi hai cô hầu gái, bọn họ đều lắc đầu nói không biết.
Lúc này, Quang Tương cũng bước tới cầm một chiếc bảng viết, trên đó còn viết một câu: “Đi tìm Thành Quản rồi.”
Ồ? Biết viết chữ rồi à, cái con chuột này thành tinh rồi.
Không đúng, không phải nói sau khi lập quốc không được phép... Thật xin lỗi, đi nhầm phim trường rồi.
Sau khi Lâm Bắc Thần ngạc nhiên, hắn mới nhận ra rằng đây là thành quả của hai mỹ nữ Thiến Thiến cùng Thiên Thiên, mỗi ngày đều sắp xếp bài tập về nhà cho con chuột kia.
Hắn bước tới, xoa đầu Quang Tương, nói: “Nửa đêm thế này, đi tìm thành quản làm cái gì?”
Quang Tương giống như một con mèo, thoải mái mà khò khè một tiếng, sau đó viết nguệch ngoạc trên bảng: “Số 1 nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Có hai lỗi chính tả trong đó.
Tổ chức Thành Quản này ban đầu là Lâm Bắc Thần cũng không có ý định xen vào, chỉ là thứ chó Vương Trung này kiếm tiền không chịu ngồi yên mà thích tìm việc làm, không nghĩ rằng nhanh như vậy mà đã có tác dụng rồi.
Nhưng mà đột nhiên nói có chuyện quan trọng báo cáo?
Liên tưởng đến biểu hiện kì lạ của Lý Hùng Phu ở Vạn Thắng Lâu tối nay, trong lòng Lâm Bắc Thần suy nghĩ, có lẽ nào nhóm cây cỏ này lại thật sự nghe được tin tức gì sao?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân, là Vương Trung đang lén lút trở về.
“Đồ chó nhà ngươi, nửa đêm ngươi chết ở nơi nào vậy hả?” Lâm Bắc Thần đánh đòn phủ đầu.
Khi Vương Trung nhìn thấy Lâm Bắc Thần, ông lập tức cười nịnh đi tới, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tâm trí vừa động, lại phất tay với hai tỳ nữ, hai nàng lập tức hiểu ý lui ra ngoài.
Ông ta lúc này vừa tiến đến vừa nói: “Thiếu gia, vừa rồi Cung Công liên lạc gấp với ta, nói rằng ở Vân Mộng thành đã xảy ra một sự kiện siêu lớn, ngài đoán xem là cái gì?”
Trong lòng Lâm Bắc Thần tò mò, chửi rủa: “Đậu xanh còn không nói nhanh.”
“Vâng, vâng.” Vương Trung lại không thừa nước đục thả câu, hạ giọng, có chút vui sướng khi có người gặp hoạ, nói: “Hôm trước ở Vạn Thắng lâu, cái con chó làm khó dễ thiếu gia, trưởng ty giáo dục Phương Chấn Nho, đang trên đường trở về còn chưa ra khỏi ranh giới của Vân Mộng thành đã bị người khác giết.”
Hả?
Lâm Bắc Thần nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi.
Trưởng ty giáo dục Phong Ngữ hành tỉnh bị người khác chặn đường giết? Chuyện này... Thật sự là có chút lớn.
Một ông trùm cấp tỉnh lại bị giết trên đường trở về? Đừng nói là Phong Ngữ hành tỉnh, sợ là cả đế quốc Bắc Hải cũng đều kinh ngạc.
Đại quan ở biên giới ngã xuống, đây chính là một chuyện lớn.
Phương Chấn Nho chết trong Vân Mộng thành, cho dù là thành chủ phủ hay là Vân Mộng Vệ, e rằng đều khó mà tránh tội được, chẳng trách Lý Hùng Phu vội vã đến thành chủ phủ giống như cha hắn chết rồi vậy.
“Ai làm?” Lâm Bắc Thần lại hỏi một câu.
Vương Trung lắc đầu nói: “Không biết, nhưng Vân Mộng Vệ đã được điều động rồi, tình hình có vẻ căng thẳng, tin tức mà Cung Công nghe được là Tần chủ tế của thần điện cũng đã xuống núi, cho nên suy ra rất có thể chuyện này có liên quan đến Thiên Ngoại Tà Ma.”
Thiên Ngoại Tà Ma?
Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức hiện ra bóng dáng của Thẩm Phi, chẳng lẽ tên này lại ngóc đầu lên lại? Cũng không đúng, thực lực của Thẩm Phi sau khi nhập ma mặc dù khủng bố nhưng không đủ mạnh để có thể giết được một võ giả cấp tông sư.
Hơn nữa, Phương Chấn Nho không chỉ là một người có địa vị cực cao, còn là một vị tông sư cấp cao từng trải, bản thân chiến lực cũng rất mạnh, bên cạnh còn có hộ vệ cao thủ bảo vệ, Thẩm Phi nhập ma cũng không giết được ông ta.
Lâm Bắc Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng không có liên quan gì đến hắn, liền dần dần mất hứng thú.
Hắn xoay người trở lại phòng ngủ trên lầu hai, lại bắt đầu nghiên cứu điện thoại di động.
Khi lần thứ hai tìm kiếm lại, phát hiện trong số các tín hiệu kết nối với điểm phát wifi quả nhiên có Vương Trung, hơn nữa giá trị tín hiệu đạt tối đa, nhưng xuất hiện vấn đề mới.
Tín hiệu của đồ chó Vương Trung thế mà lại có mã hoá, cần mật khẩu mới kết nối được.
Đây là sao? Lâm Bắc Thần cảm thấy kì lạ, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, cho dù có hỏi trực tiếp thì chỉ sợ chính Vương Trung cũng không biết mật khẩu là gì.
Suy cho cùng, đây chỉ là một chức năng của điện thoại di động, là hiện thân của những quy tắc vô hình nào đó, Vương Trung cũng không biết sự tồn tại của điện thoại di động, cũng không biết những thứ như wifi, mật khẩu gì đó!
Lâm Bắc Thần do dự, không kết nối với Vương Trung nữa mà gọi Quang Tương vào phòng mình.