Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 337: Sát chiêu- thời khắc cuối cùng




Đã kết thúc rồi sao?

Thời gian bao lâu?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía giám khảo chính Mai Chí Viễn. Mai Chí Viễn cúi đầu, biểu hiện trên gương mặt có chút kỳ quái.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng lớn tiếng nói: "Lâm Bắc Thần, mất thời gian năm nhịp thở, không bị trúng tiễn, thành tích hạng siêu A cấp thượng thượng."

Giọng nói vang vọng trong đại điện diễn võ.

Có tiếng hít một hơi lạnh.

Các học viên đều bị sốc.

Các giáo viên cũng kinh ngạc không thể nào giải thích được.

Ngay cả Lưu Khải Hải, Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và Hải lão nhân cũng nhìn nhau.

Mặc dù trong lòng đặt hy vọng vào Lâm Bắc Thần, nhưng chưa bao giờ dám tưởng tượng lại có thể chiến thắng một cách khó tin đến vậy.

Trong môi trường kiểm tra giống như Bạo Vũ Hiệp, dưới tiền đề không trúng một mũi tên nào, kỷ lục tám hơi thở mà Tào Phá Thiên đã tạo ra trước đó, cũng đồng nghĩa với việc có thân pháp nghiền áp.

Và Lâm Bắc Thần đã nâng kỷ lục này lên ba hơi thở.

Càng là một điều khó tin hơn.

Trong thử thách lần này, Lâm Bắc Thần hoàn toàn không dùng kiếm. Không dùng kiếm, có nghĩa là gì chứ?

Có nghĩa là Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều là né tránh.

Mà không phải là chặn tiễn.

Đây mới là thân pháp đỉnh cao thực sự.

"Nhìn thấy rồi chứ?"

Lâm Bắc Thần đứng ở sâu trong Bạo Vũ Hiệp, nhìn về phía Tào Phá Thiên.

Đẹp trai như thiên thần.

Khuôn mặt của Tào Phá Thiên co giật cơ, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai của hắn tràn đầy hung hãn, vặn vẹo và ngang ngược.

"Ngươi ... thì ra ngươi căn bản không hề bị thương!"

Hắn sắc bén hỏi.

“Thì sao chứ.” Lâm Bắc Thần với vẻ mặt chế giễu hỏi ngược lại: “Sự tự tin có thể thắng được ta của ngươi được xây dựng trên cơ sở vết thương của ta sao? Vậy thì ngươi thật là đáng thương.”

"Ta......"

Tào Phá Thiên nhất thời không kiềm chế được, lộ ra tất cả suy nghĩ trong lòng, đột nhiên càng trở nên yếu ớt hơn, sắc mặt đỏ như gan lợn.

"Ngươi cái gì?"

Lâm Bắc Thần lạnh lùng nói: "Ta đã xem màn trình diễn của ngươi rồi. Đến lượt ta hỏi ngươi. Màn trình diễn vừa rồi của ta, ngươi đã nhìn thấy rồi chứ?”

Trên khuôn mặt của Tào Phá Thiên nổi lên mạch máu xanh, nói: "Nhìn thấy rồi thì sao chứ? Ha ha, ta chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi, ta..."

"Sơ suất? Ha ha, đáng thương, ngươi chính là đồ hèn nhát như chuột nhắt."

Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, cười nhạo không thương tiếc: "Tào Phá Thiên, không lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Dũng khí của ngươi trước giờ luôn dựa trên sự chắc chắn tuyệt đối. Đối mặt với người yếu hơn ngươi, ngươi ngông cuồng giống như chiến thần trong mây, đối mặt kẻ mạnh hơn ngươi, ngươi co rụt lại giống như bụi trong gió, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu... "

"Câm miệng, ngươi ăn nói bừa bãi, nói bậy!"

Tào Phá Thiên tức giận đến mức toàn thân run lên, hét lớn.

"Thật sao? Vậy thì ta hỏi ngươi, nếu như ngươi áp chế tu vi Huyền khí đến cảnh giới của bạn học Nhạc Hồng Hương, ngươi có dám ung dung thoải mái mà đi đến Bạo Vũ Hiệp như vừa rồi không? Ngươi sẽ vì vinh quang của học viện Số 6, cho dù thân trúng bốn mươi mốt mũi tên, vẫn kiên quyết đi tới cuối cùng không? "

"Ta đương nhiên..."

Tào Phá Thiên mở miệng muốn phản bác.

Nhưng cảm nhận được ánh mắt của những học viên xung quanh nhìn mình, không biết tại sao, đột nhiên trong lòng hắn lại cảm thấy rụt rè.

Nhìn thấy biểu cảm của Tào Phá Thiên, Lâm Bắc Thần lạnh lùng cười: “Phế vật.”

Giọng nói lộ rõ vẻ khinh miệt cùng xem thường.

Tào Phá Thiên máu dồn lên não, giận dữ hét lên: “Ta đương nhiên dám, ta...” “Nói nhiều cũng vậy, ngươi vẫn là một tên phế vật.”

Lâm Bắc Thần lại ngắt lời, giễu cợt: “Lần đầu là do nhát gan còn nghĩ cho rằng dù trúng một phát toàn lực cũng không chết, cho nên mới cố lấy dũng khí như vậy à? Cân nhắc cân nhắc... ha ha, ngươi luôn cân nhắc, vượt qua dự tính của ngươi thì ngươi sợ hãi, ngươi, thật sự không xứng là học viên của Vân Mộng thành, thật không hổ là tên rác rưởi lừa sư diệt tổ năm đó, cái thứ thịt chó còn không ra hồn.”

Tào Phá Thiên tức giận toàn thân run rẩy, suýt nữa hộc máu. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được Lâm Bắc Thần mắng người miệng lưỡi lại độc ác như vậy, thế cho nên hắn muốn phản bác, thế nhưng lại phát hiện mình căn bản mắng không lại Lâm Bắc Thần.

“Ta không chấp nhặt với ngươi.”

Tào Phá Thiên cuối cùng cũng nhịn cục tức, xoay người rời đi, nói: “Ngươi chờ đi, Lâm Bắc Thần, đừng đắc ý quá sớm, để xem trong hai chúng ta ai có thể là người cười cuối cùng.”

Lâm Bắc Thần cười lạnh không nói. ...

“Tại sao lại thế này?”

“Lâm Bắc Thần thắng rồi?”

“Năm giây xuyên qua màn mưa?”

“Không dùng kiếm mà còn nhanh hơn Tào Phá Thiên ba giây?”

Trong Vân Mộng thành, khắp nơi đều là tiếng ngạc nhiên.

Tại các sòng bạc và trung tâm trò chơi lớn cũng có những tiếng kinh hô nhưng giống với rên rĩ và than khóc hơn.

“Tên Tào Phá Thiên ngu xuẩn...”

“Đúng thế, hắn đúng là phế vật.”

“Thế mà lại bị Lâm Bắc Thần đánh thắng... Aaaaaa, không phải Lâm Bắc Thần bị thương sao?”

Vô số con bạc đang tức giận rít gào, trong cuộc cá cược này của bọn họ thật sự mất cả chì lẫn chài rồi. Một kết cục đều hoàn toàn không giống với suy đoán.

Lâm Bắc Thần ‘bị thương’ lại gần như đè thiên tài Bạch Vân thành xuống sát đất. Tuy chỉ là ba giây ngắn ngủi, nhưng chênh lệch thì như rãnh trời vậy.

“Là tên khốn nào lúc trước còn thề với ta bảo Lâm Bắc Thần đang bị thương nặng, nhất định sẽ thua?”

Có người nào đó gằn từng chữ nói.

Kết quả lúc này, cả đám cờ bạc mới phát hiện ra những bóng dáng trước đây cố hạ thấp Lâm Bắc Thần, nâng Tào Phá Thiên lên, không biết từ khi nào đã biến mất không tăm tích như chưa từng xuất hiện.

Trong không khí tràn ngập âm mưu.

“Chờ đã, chờ đã, vẫn còn Lăng Thần, còn có Dạ Vị Ương, Tô Tiểu Nghiên, Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết... Chỉ cần một người trong số họ nhanh hơn Lâm Bắc Thần thì chúng ta sẽ không thảm đến mức như vậy.”

Có người đột nhiên hét lên. Dù họ biết rằng khả năng xảy ra điều này là rất nhỏ, nhưng không còn cách nào để thu lại được tổn thất của họ. giống như một người sắp chết đuối nắm được cọng rơm, không còn cách nào khác chỉ có thể nắm thử.

Nhưng mà, mọi thứ diễn ra tiếp theo khiến họ hơi ngạc nhiên.