"Ha ha ha, lão già, ngươi đã ủng hộ Lâm Bắc Thần như vậy, tại sao lại lén lút ném một trăm tiền vàng dưới tên của Tào Phá Thiên chứ?"
Cung Công bật cười, không chút lưu tình ‘vạch trần’ hành động nhỏ của Vương Trung.
Hắn nhảy lên bàn cược, vung tay lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, Lâm Bắc Thần đã toi rồi, hắn chắc chắn là đã bị trọng thương, bằng chứng là đoạn ghi hình trên Lưu Ảnh thạch, nghe ta đi, chỉ có Tào Phá Thiên mới có thể mạnh mẽ trỗi dậy, ta có tin tức ngầm, Bạch Vân thành đã phái Kiếm Thần, người đứng đầu trong ba đại danh kiếm đến để chỉ dẫn cho Tào Phá Thiên... "
"Con mẹ ngươi nói nhảm..."
Vương Trung nóng mặt, trực tiếp lao tới đánh nhau với Cung Công.
Như thể kiểm chứng cho lời nói của Cung Công, trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo, Tào Phá Thiên đã thi triển một thân pháp rất kỳ lạ, giống như một đạo kiếm quang, trong bốn hơi thở đã hoàn thành toàn bộ quá trình qua cầu, lấy cờ và trở về.
Hoàn thành một hơi.
"Tào Phá Thiên, mất thời gian bốn nhịp thở, mặt cầu hoàn chỉnh, hạng siêu A cấp thượng thượng.”
Giám khảo chính Mai Chí Viễn mỉm cười, cảnh tượng ông ta lớn tiếng tuyên bố từ trong màn hình Huyền Tinh truyền ra ngoài.
Lúc này, các con bạc đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Tào Phá Thiên!
Thiên tài tuyệt thế của Bạch Vân thành.
Tất thắng.
"Mọi người đã lựa chọn rất sáng suốt, thử nghĩ xem, nếu như Tào Phá Thiên không giành được vị trí số một, vậy thì mặt mũi của Bạch Vân thành phải đặt ở đâu chứ? Vì thể diện, Bạch Vân thành nhất định cũng sẽ nghĩ cách khiến Tào Phá Thiên giành được hạng nhất!"
Công Tôn mặt mũi bầm dập từ dưới gầm bàn bò ra, lớn tiếng nói. ......
......
"Ha ha, bây giờ ngươi còn có gì để nói không?"
Tào Phá Thiên rất hài lòng với thành tích của mình.
Hắn vừa xuống cầu liền không thể chờ đợi được đến trước mặt Lâm Bắc Thần và bắt đầu một màn chế giễu tàn nhẫn.
"Ngươi......"
Lâm Bắc Thần tức giận, toàn thân run lên: "Không phải chỉ là đứng đầu trong một hạng mục đơn thôi sao? Ha ha, ta ... a, phụt!"
Vừa nói, lại không thể kiểm soát được phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn quả nhiên đã bị thương rồi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của tất cả mọi người đều nảy ra ý nghĩ như vậy.
"Ha ha ha ha."
Tào Phá Thiên bật cười: "Xem ra chiến bào may mắn của ngươi cũng không thể bảo vệ được ngươi rồi, Lâm Bắc Thần, rửa sạch mông chờ chết đi."
Mặc dù không biết ý nghĩa của từ ‘rửa sạch mông’, nhưng hôm đó Lâm Bắc Thần đã nói với hắn như vậy, cho nên Tào Phá Thiên đã dương dương đắc ý ném lại câu này cho Lâm Bắc Thần.
Lấy đạo của người trả lại cho người.
Mẹ kiếp?
Lâm Bắc Thần choáng váng.
Tào Phá Thiên, một anh chàng mày rậm mắt to như ngươi, lại có thể cũng...ờ, lại có thể nói ra lời này, thật đáng khinh.
Cảnh tượng Lâm Bắc Thần với vẻ mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, khóe miệng chảy máu, thông qua màn hình phát sóng trực tiếp đã lọt vào mắt của tất cả mọi người.
Sòng bạc đã điều chỉnh tỷ lệ cược ngay lập tức.
Lâm Bắc Thần từ trong hàng ngũ đứng đầu dần dần trượt xuống. Đã rơi ngoài top 10.
......
......
"Hạng mục thứ hai của kiểm tra thân pháp, vượt qua Bạo Vũ Hiệp*!" *Hiệp: chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa
Giám khảo chính Mai Chí Viễn đứng trước hàng ngũ, lớn tiếng nói: "Các ngươi xem..."
Ông ta chỉ vào cây cầu giấy hố vạn xà.
Chỉ nhìn thấy một trợ lý giám khảo lấy ra một cây sáo nhỏ màu xanh lục bảo, đặt lên bên miệng và thổi, một nhịp điệu kỳ lạ từ trong sáo phát ra, những con rắn độc hung thần ác sát kia giống như biến thành các binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, xếp thành hàng, giống như một dòng sông đầy màu sắc, từ bên trong bò ra...
Điều khiển rắn bằng âm thanh ư?
Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, nhất thời sáng mắt lên.
Kỹ năng này, có thể học thử xem.
Sau này khi trở lại trái đất, có thể mở một trang trại nuôi rắn, biểu diễn tạp kỹ mại nghệ cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ngay sau khi đàn rắn chui ra khỏi mương, lại có hàng chục nhân viên công tác của Sở giáo dục gõ gõ đập đập trong mương, cũng không biết đang bày bố cái gì.
Một lát sau đã hoàn thành công việc rồi. "Nhìn cho kỹ."
Mai Chí Viễn đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở.
Liền nhìn thấy một nhân viên công tác của Sở giáo dục đẩy một quả bóng không rõ chất liệu có đường kính 1,5 mét xuống mương.
Theo với tiếng lăn ầm ầm của quả bóng, cũng không biết đã chạm vào cơ quan gì, trên bức tường đá hai bên bờ mương đột nhiên xuất hiện từng mũi tên bay ra!
Khi quả bóng lăn đến đầu bên kia cách đó hai mươi mét, trên bề mặt đã dày đặc những mũi tên gãy.
"Quy tắc kiểm tra của hạng mục này rất đơn giản. Hãy sử dụng thân pháp để lao qua Bạo Vũ Hiệp một cách an toàn, hợp cách, người tốn thời gian ngắn nhất, trúng ít mũi tên nhất thì có thành tích cao nhất!"
Mai Chí Viễn, giám khảo chính gằn từng câu từng chữ nói. Các học viên đều im lặng.
Cầu xin ngươi nhanh làm người dùm cái đi.
Hạng mục đầu tiên bảo bọn ta rơi vào hố vạn xà, vốn đã rất tàn nhẫn rồi, bây giờ còn bảo bọn ta vượt qua cơn mưa tiễn ư?
Bị bắn thành con nhím thì phải làm sao đây chứ?
Mũi tên không có mắt.
Con mẹ nó, là ai đã tạo ra một hạng mục không chút tình người như vậy chứ? Lâm Bắc Thần cũng có chút không nói nên lời.
Có cần phải chơi tàn nhẫn như vậy không?
Người ra đề chắc chắn là một lang nhân.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thẻ số mà mình đã rút được trong tay, số ba mươi sáu, một con số có vẻ như là khá tốt lành, dù sao thì cũng không phải là số 1, cũng không cần phải lo lắng.
Hạng mục cuối cùng của cuộc thi thân pháp.
Thành tích trong hạng mục này rất quan trọng.
Trong kế hoạch với quản gia Vương Trung, có thể kiếm được tiền hay không đều phụ thuộc vào hạng mục này.
Hắn không thể giả lợn tiếp được nữa.
Nếu như tiếp tục giả vờ, thì thực sự sẽ trở thành lợn mất.
Huống hồ, hắn và Tào Phá Thiên đã có một cuộc cá cược sinh tử, không thể nhường thêm được nữa.
Tào Phá Thiên không phải là quả hồng mềm ai ai cũng bóp được.
Hơn nữa, những con bạc kia, đặc biệt là các nhà cái, cũng không phải là kẻ ngốc.
Lừa gạt được bọn họ nhất thời, nhưng không lừa được cả đời.
Cho nên, bài kiểm tra ‘vượt qua Bạo Vũ Hiệp’ lần này, phải vừa nhanh vừa vững vàng thì mới giành được hạng nhất.