"Sẵn sàng ... bắt đầu!"
Thân hình của Tô Tiểu Nghiên bay lên, giống như một đám mây trắng không chút trọng lượng, bay về phía đối diện, khi tới khoảng cách khoảng mười lăm mét, thân hình dần dần rơi xuống.
Thân pháp thanh thoát và ưu nhã, điềm tĩnh hơn nhiều so với Nhạc Hồng Hương trước đó.
Ngón chân của nàng nhẹ nhàng chạm trên mặt giấy, thân hình lại vươn lên cao và bay về phía trước.
Còn trên bề mặt của cầu giấy chỉ hơi nhấp nhô lên xuống, rồi lập tức trở lại bình thường.
Lặp đi lặp lại như vậy bốn lần, Tô Tiểu Nghiên đã thành công rơi xuống đầu cầu nơi đối diện.
Nàng không lấy lá cờ hình tam giác nhỏ màu vàng đỏ nhạt ngay mà đứng trên đầu cầu, điều chỉnh hơi thở trong thời gian trọn vẹn năm nhịp thở, điều hoà Huyền khí, lúc này mới cắm cờ trên thắt lưng rồi lại lần nữa nhảy lên, thi triển ra thân pháp trước đó, lặp lại năm lần, thành công quay trở lại đầu cầu bên này.
Khi rơi xuống, kiểu tóc hơi rối, sắc mặt hơi đỏ, khí tức có phần loạn.
Nhưng đã thành công hoàn thành nội dung kiểm tra.
"Thời gian sử dụng: ba mươi mốt hơi thở, mặt cầu không có hư hỏng, thành tích hạng A cấp hạ."
Giám khảo chính Mai Chí Viễn tuyên bố thành tích chính xác.
Trong mắt Tô Tiểu Nghiên loé lên một tia thất vọng, khẽ lắc đầu rồi giao cờ. Rõ ràng là nàng không hài lòng với thành tích này.
Trong bài kiểm tra của mười mấy học viên tiếp theo, tỷ lệ thông qua lại chưa đến một nửa, rất nhiều người đều bước vỡ cầu giấy và rơi thẳng xuống hố vạn xà. Hai người trong số đó đặc biệt xui xẻo, giáo viên dẫn đội cứu không kịp, thật sự rơi vào trong hố rắn, đợi đến khi vớt lên thì toàn thân từ trên xuống dưới đã bị rắn cắn mười mấy vết thương, sưng tấy lên giống như bánh mì ngâm nước ...
Cũng may Sở giáo dục chưa hoàn toàn phát rồ, đã chuẩn bị thuốc giải độc xà đặc hiệu từ trước, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể hoàn toàn hồi phục.
Biến cố như vậy khiến cho những học viên công lại đang chờ kiểm tra, càng thêm căng thẳng.
Sau đó, tỷ lệ thông qua càng thấp hơn.
Biểu hiện tuyệt vời vẫn là Lăng Thần và Dạ Vị Ương.
Người trước vút lên trời cao, đi đi về về chỉ bước lên mặt cầu hai lần. Mất thời gian sáu nhịp thở đã hoàn thành bài kiểm tra và đạt được thành tích siêu A cấp thượng. Người sau trực tiếp thi triển bí thuật, sau lưng hoá ra hai đôi cánh Huyền khí, đi đi về về cũng là thời gian sáu nhịp thở, giống như thành tích của Lăng Thần!
Lâm Bắc Thần nhìn mà sững sờ.
Chết tiệt, lại còn có thể mọc cánh, cái này làm sao mà chơi cùng nhau được chứ?
"Lâm Nghị, mất thời gian hai mươi bốn nhịp thở, mặt cầu không hư hại, thành tích hạng A cấp trung."
"Đông Phương Chiến, thời gian 29 nhịp thở, mặt cầu không có hư hại, thành tích hạng A cấp hạ."
"Lăng Huyền, thời gian hai mươi ba nhịp thở, mặt cầu không hư hại, thành tích hạng A cấp trung."
Sau cuộc kiểm tra của mấy người liên tiếp, liền đến lượt Hàn Bất Phụ và Bạch Khâm Vân.
“Hàn Bất Phụ, mất thời gian ba mươi chín nhịp thở, mặt cầu nứt gãy, thành tích hạng C cấp thượng”.
"Bạch Khâm Vân, mất thời gian ba mươi sáu nhịp thở, mặt cầu bị phá huỷ, thành tích hạng B cấp hạ."
Cả hai đều đạp vỡ cầu giấy, nhưng khi rơi xuống, đã rất to gan dùng trường kiếm đâm vào tảng đá dưới đáy hố xà ở dưới chân, gắng sức bật ngược trở lại, lợi dụng phương thức như vậy, liên tiếp sáu bảy lần, miễn cưỡng lấy được cờ màu vàng hơi đỏ, coi như đã đạt được thành tích.
Kiếm khách thân đeo trường kiếm, hợp tình hợp lý, vì vậy cũng không tính là phạm quy.
Nhạc Hồng Hương nhìn mà gật đầu lia lịa.
Lúc đó là do mình quá căng thẳng, cho nên căn bản không nghĩ tới cách như vậy. Nhưng mà, phương pháp như vậy còn phụ thuộc vào vận khí.
Có học viên ngay lúc mà trường kiếm đâm vào hố xà, đã bị rắn độc nhảy lên cắn trúng, rơi xuống hố vạn xà, thế cho nên giáo viên dẫn đội căn bản không có cách nào giải cứu kịp thời, cuối cùng lại vớt được thêm vài cái ‘bánh mì ngâm nước’ từ trong hố rắn.
"Người tiếp theo, Lâm Bắc Thần."
Giọng nói của giám khảo chính Mai Chí Viễn vang lên.
Vào lúc này, đại điện diễn võ Số 3 vốn dĩ có hơi ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu niên đẹp trai này.
Không có cái gì khác.
Thực sự là vì những bất ngờ, bàng hoàng và phấn khích mà cái tên phá gia chi tử kia đã mang đến cho bọn họ trong những ngày vừa qua đã quá nhiều rồi.
Lần này, hắn lại có biểu hiện như thế nào nữa chứ? Lâm Bắc Thần ho nhẹ một tiếng, từ từ đi đến đầu cầu.
"Chuẩn bị......"
Giám khảo chính Mai Chí Viễn hét lớn.
Lâm Bắc Thần đột nhiên nói: "Chờ đã..."
"Ta muốn khoác lên mình chiến bào may mắn."
Dưới vô số ánh mắt kinh ngạc ngưng tụ lại, hắn từ trong tay lấy ra một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, trực tiếp khoác lên người, sau đó hoạt động tay chân đưa lưng của mình hướng về phía ống kính ‘Thiên Lý Mục’ bên cạnh, lúc này mới nói: "Ta xong rồi."
Giám khảo chính Mai Chí Viễn nhìn thấy một hàng chữ vô cùng bắt mắt trên lưng của chiếc áo choàng màu đỏ, khóe miệng không khỏi giật giật, có một loại cảm giác giống như ăn chuột chết.