Nghe đồn có giáo viên của học viện Số 3 không vừa mắt Lâm Bắc Thần, nên đã âm thầm dùng ‘Lưu Hình Thạch’ để ghi lại hình ảnh Lâm Bắc Thần điều trị thương thế. Có thể nhìn thấy rõ ràng toàn thân của Lâm Bắc Thần đều là máu, dưới sự cứu chữa của các giáo viên học viện, hét lên thảm thiết!
Hôm nay, một số sòng bạc và trung tâm cá độ trong thành đặt cược cho Lâm Bắc Thần, đã tiến hành một số điều chỉnh.
Đối với loại chuyện này, bất luận là nhà cái hay là quần chúng đánh cược, đều nửa tin nửa ngờ, vẫn giữ lại một chút ranh giới cuối cùng.
Nhưng mà bây giờ xem ra...
"Việc Lâm Bắc Thần chảy máu vừa rồi chắc chắn không phải là giả, mà là thực sự bị thương ... Ha ha, điều này rất thú vị. Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến vốn là một cơ hội tuyệt vời để hắn trở mình, nhưng trong cuộc thi Kiếm Tốc hôm nay, lại không quý trọng danh dự của mình như vậy, lại còn dùng kiếm đập dưa, dùng phương thức mưu lợi vụng về như vậy thật khiến người ta khinh thường. Hóa ra là do cơ thể trọng thương..." Tào Phá Thiên bật cười.
Trận chiến tiếp theo đây sẽ trở nên rất rất thú vị. Tâm trạng của hắn đột nhiên tốt lên rất nhiều.
......
......
Trúc viện.
Mặt trời đã ngã về hướng Tây.
Hoàng hôn đẹp vô cùng, trời chạng vạng tối.
"Thiếu gia, các thương nhân đều đang ở bên ngoài đợi người.”
Quản gia Vương Trung với vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Có hẳn hai mươi, ba mươi thương hội, chưởng quầy của các tiệm vung tiền vàng đã gửi tiền vàng đến đang đợi người mở miệng. Thiếu gia, người thật sự là kỳ tài ngút trời. Lại có thể nghĩ ra được ý tưởng kiếm tiền này, sự sùng bái của lão nô ta đối với người giống như nước sông dâng trào, liên miên không dứt, giống như lũ quét bộc phát, không thể nào kiểm soát nổi... "
"Những lời này sao lại quen tai như vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần nhổ ra ngụm máu giấu dưới lưỡi, nói: "Mấy cái thứ không bằng chó má kia, tối hôm qua thiếu gia ta đi tìm bọn họ, ai nấy đều hờ hững lạnh lùng, hôm hay bổn thiếu gia sẽ khiến bọn họ không với cao nổi.”
Vương Trung liền sửng sốt, nói: "Thiếu gia, vàng đã tới tay, người thật sự muốn từ chối sao?”
"Đương nhiên là không."
Lâm Bắc Thần nói: "Chỉ là có nhiều quảng cáo quá rồi, không nhận thêm được. Ăn nhiều nhanh no, nhận làm người đại diện ở những nơi nát cũng sẽ tiêu hao nhân khí hiện tại của thiếu gia ta, phá hoại thanh danh của thiếu gia ta.”
Vương Trung nghe mà không nói nên lời.
Thiếu gia, người có phải là có hiểu lầm gì về danh tiếng của mình không?
Cái thứ này người từng có sao?
Hôm nay, cuộc đại chiến chém dưa kết thúc, một chút vinh dự và đổi mới mà người khó khăn lắm mới tích góp được từng chút một, đã hoàn toàn quay trở lại rãnh nước thối rồi, người biết không?
Danh tiếng của người hiện tại còn thối hơn nhiều so với trước đây.
Không chỉ là một kẻ não tàn háo sắc, ăn chơi trác táng, phá gia chi tử, mà còn là một kẻ phá luật, một kẻ lừa gạt ...
Nói người là một con chuột qua đường, cũng là sỉ nhục con chuột, người có biết không?
Đương nhiên, Vương Trung không dám nói ra những lời này.
Liền nghe thấy Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Chuyện tiếp theo đây cứ giao cho ngươi, thiếu gia ta ủy quyền cho ngươi tìm một nơi để mở đấu giá. Từ ngày mai cho đến trước cuộc chiến đoàn đội, thiếu gia ta tổng cộng chỉ nhận ba cái quảng cáo, giá khởi điểm 500 tiền vàng, có thể đấu được tới giá nào thì tính giá đó!”
Vương Trung vừa nghe vậy, nhất thời ánh mắt sáng lên. Đây là một cách tốt.
"Được rồi, thiếu gia, người yên tâm đi."
Vương Trung quay người định đi làm.
Lâm Bắc Thần lại nói: "Đúng rồi, kế hoạch mà chúng ta đã thương lượng hôm qua, đã tiến hành thế nào rồi?"
Vương Trung vừa nghe thấy điều này, liền mặt mày hớn hở nói: "Mọi việc đều ở trong tầm kiểm soát, ngày mai chúng ta nhất định có thể kiếm được một khoản lớn.”
"Được, đi thôi."
Lâm Bắc Thần gật đầu hài lòng.
Một lúc sau, tỳ nữ xinh đẹp Thiến Thiến đến bẩm báo: "Thiếu gia, có một vị thiếu nữ đang ở ngoài rừng trúc cầu kiến, nói là bạn gái của người.”
"Bạn gái của ta?"
Lâm Bắc Thần theo bản năng hỏi: "Bạn gái nào của ta?"
Hỏi xong, nhìn thấy biểu cảm phong phú trên gương mặt của tỳ nữ xinh đẹp Thiến Thiến, ngay lập tức biết rằng bản thân đã hỏi sai rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng không giải thích.
Ôi.
Nữ nhân chính là rắc rối.
Lâm Bắc Thần bước ra khỏi rừng trúc, kết quả nhìn thấy Thiên Kiêu đệ nhất xinh đẹp vô song của Vân Mộng thành, Lăng Thần
"Sao ngươi lại đến đây?"
Lâm Bắc Thần bất ngờ hỏi.
Hắn cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không thấy đại cữu ca và nhị cữu ca, không khỏi đau đầu một trận.
Lăng thành chủ, ông nên quản cho tốt nữ nhi của mình đi. Trời đã gần tối rồi còn đến tìm trai tơ như ta, bị người ngoài biết được sẽ ảnh hưởng xấu đến thế nào chứ? Sự trong sạch của ta làm sao mà bảo vệ và minh chứng được đây.
"Không mời ta vào nhà ngồi sao?"
Lăng Thần nói: "Hình như đây là lần đầu tiên ta tới đây tìm huynh, đúng không?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cười ngại ngùng nói: "Vẫn là thôi đi, ảnh hưởng không tốt."
Trên cái trán trơn bóng như ngọc của Lăng Thần, một hàng hắc tuyến rủ xuống. Lúc ban ngày, sức mạnh không biết xấu hổ kia đi đâu rồi chứ?
Lúc này, ngược lại là trở nên dè dặt.
"Cho nên, huynh thật sự bị thương rồi sao?"
Lăng Thần lại hỏi.