Trở lại Trúc viên.
Lâm Bắc Thần đầu tiên là đếm các xác chết trên mặt đất, sau đó bắt đầu một hoạt động truyền thống mà hắn đã duy trì rất tốt, đó là thêm một đao.
Một kiếm chém đầu, một kiếm xuyên tim.
Sau đó bắt đầu đếm chiến lợi phẩm.
Hắn hứng thú nhất chính là tài bắn cung của kẻ bắn tên kia, kỹ thuật ám tiễn lúc trước học được kém hiệu quả hơn nhiều so với loại mũi tên dài này, lực sát thương cũng kém hơn.
Nếu có thể ở khoảng cách xa mà giải quyết được kẻ địch vậy thì cần gì phải tiến đến gần chém người chứ?
Triết lý võ thuật của Lâm Bắc Thần luôn là an toàn số một, dùng ít sức số hai. Sờ sờ trên người kẻ bắn tên, quả nhiên tìm thấy một túi bách bảo.
Có mười lăm kim tệ, bốn mươi đồng bạc cùng chút đồng xu, còn có một quyển sách da thú, tên là Thực Nhật Long Tiễn, đúng là phương pháp tu luyện chiến kĩ bắn cung mà trước đó hắn đã thi triển.
Lâm Bắc Thần nhìn lướt qua, phát hiện kỹ thuật bắn cung này ngoài nội dung tu luyện kĩ thuật bắn cung cơ bản còn có ba tuyệt chiêu.
Loại Tử Mẫu Tiễn mà kẻ bắn tên sử dụng là thức thứ nhất, sau đó còn có hai sát chiêu là Dương Giác Tiễn cùng Liệt Vũ Kiếm.
Kẻ bắn tên đó không thi triển chúng, không biết là không có cơ hội hay là bản thân chưa luyện được.
Đây là một bộ tiễn kỹ cấp tam tinh.
Lâm Bắc Thần nhìn nó, vui mừng khôn xiết, chỉ với cuốn sách tiễn kỹ này, một mũi tên đêm nay cũng đáng.
Hắn lại lục mấy tên áo đen khác.
Phải thừa nhận rằng kẻ bắn tên kia nhất định là một con Husky trà trộn vào đám thích khách chuyên nghiệp, bởi vì chẳng những nói nhảm nhiều, trên người cũng mang rất nhiều thứ tạp nham, còn đám thích khách mặc đồ đen kia, trên người đúng là không có gì cả.
Lâm Bắc Thần lục lọi nửa ngày, đến một cọng lông cũng không có.
Đám thích khách chuyên nghiệp khi làm việc quả nhiên khi làm việc thực sự không mang theo thứ gì khác ngoài vũ khí.
Mang xác của đám thích khách đặt trong rừng trúc. Mãi cho đến lúc sau, giáo viên tuần tra của học viên mới nghe được tin tức, lững thững đến thì đã muộn.
Sau một hồi giải thích, các giáo viên tuần tra mới rõ được tình hình, rất khiếp sợ.”
“Đây là một sự khiêu khích đối với học viện Số 3 của ta, không thể tha thứ được.” Các giáo viên tức giận nói.
Suy nghĩ đầu tiên của họ là đối thủ cạnh tranh của họ trong trận chiến Thiên Kiêu Tranh Phách, vậy mà lại thực sự điên cuồng ám sát những hạt giống thiên tài của học viện Số 3.
Đây là điều không thể tha thứ.
“Đừng lo lắng, bạn học Lâm, trường học sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu.” Các giáo viên liên tục an ủi Lâm Bắc Thần, sau đó khiêng thi thể đi.
Lâm Bắc Thần quay trở lại trong trúc viện, giận dữ hét lên: “Vương Trung, đồ chó nhà ngươi, ngươi chết ở đâu rồi hả, thiếu gia ta bị người ta ám sát, lúc nguy cấp ngươi còn không ra tay giúp chắn mũi tên hả?”
Vương Trung rập khuôn từng bước chạy đến.
Lão quản gia này cười nịnh nọt, giải thích: “Thiếu gia, sao ngươi lại nói vậy? Trong tên Vương Trung ta có một chữ Trung, nghĩa là trung thành có tiếng, nghe lời có tiếng, thiếu gia người bảo ta bảo vệ đại sảnh, ta chính là không dám bất cẩn một giây nào, không tin thiếu gia xem, mọi thứ trong đại sảnh đều nguyên vẹn.”
Lâm Bắc Thần giận dữ đá hắn một cái.
“Cái thứ chó này, ngươi còn nguỵ biện?” Lâm quần là áo lượt chửi ầm lên.
Không phải ta cảm thấy rằng tự ta có thể giải quyết mọi việc, nên mới giả vờ một mình chạy ra ngoài đấu với một đám sao?
Nhưng sau đó ta thực sự đã gặp nguy hiểm nha. Cái đồ chó nhà ngươi, bình thường đặt flag vô số, tới thời khắc mấu chốt ngươi lại thật sự treo máy ở đại sảnh, không nhúc nhích, cũng không biết linh động đi ra giúp bổn thiếu gia một tay à?
“Chi chi chi.” Quang Tương hào hứng nhảy vào đại sảnh, bởi vì vừa rồi nó vừa mới giúp Lâm Bắc Thần, thực hiện giá trị sinh mệnh chuột của mình, nên ở trước mặt Vương Trung đương nhiên là vô cùng đắc ý.
Vương Trung vẻ mặt đau khổ, trái tim của thiếu gia, thật là càng ngày càng khó nắm bắt.
Những thủ đoạn nịnh nọt trước kia của mình dường như vô dụng, bây giờ lại cùng với một con chuột không có đuôi đi tranh giành tình cảm...
Thật sự là thế đạo không có, lòng người không cổ mà.
Thiếu gia ngươi thế mà lại không thích mỹ nhân, lại đi thích con chuột? Lão phu sớm muộn gì cũng phải giết chết con chuột đê tiện này.
“Thắp đèn.” Lâm Bắc Thần nói.
Hai cô hầu gái lập tức đốt đèn.
“Lấy giấy bút đến đây.” Lâm Bắc Thần cầm bút, suy nghĩ gì đó rồi bắt đầu viết.
Rất nhanh viết mười tờ giấy.
“Vương Trung, sáng mai ngươi dựa theo danh sách ta viết mà đến các hiệu thuốc lớn trong thành mua dược liệu, nhớ kỹ mỗi tiệm thuốc chỉ mua một loại, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, biết chưa?”
Hắn đưa mười tờ giấy giao cho Vương Trung.
“Thiếu gia, ta làm việc thì người cứ yên tâm.” Vương Trung đắc ý liếc mắt với Quang Tương một cái. Thấy không, người thiến gia tin tưởng nhất vẫn là ta.
“Thiếu gia, tiền.” Sau khi đọc xong danh sách, Vương Trung đưa tay ra và nói: “Cần khoảng hai mươi đồng tiền vàng.”
“À...” Lâm Bắc Thần vừa nghe đến hai mươi tiền vàng thì tim như nhỏ máu, nghĩ nghĩ, mặt không chút thay đổi nói: “Ờ, vậy thì mua mỗi loại mười cân đi.” Ném qua năm tiền vàng, lại nói: “Nếu không đủ thì tự ngươi nghĩ cách đi.”
“Thiếu gia, ta thì có cách gì chứ?” Vương Trung trợn mắt.
“Ngươi đi bán cũng được.” Lâm Bắc Thần trừng mắt, giảng đạo: “Vương Trung này, ngươi bây giờ đã là một quản gia chín chắn rồi, phải học cách tự kiếm tiền, chia sẻ lo lắng cùng thiếu gia ta chứ, hiểu không?”
“Cái này... Thiếu gia, ta biết rồi.” Vương Trung tủi thân nói.