Hô!
Ông ta đánh ra một quyền.
Bùm!
Kình khí chấn động, tiếng nổ trong không khí lập tức vang lên.
Mắt nhìn thấy sức mạnh phi phàm của cú đấm này, sắc mặt của Phan Nguy Mẫn liền thay đổi, đôi tay áp vào ngực, ánh sáng của Huyền khí loé lên trong lòng bàn tay, mạnh mẽ tiếp lấy nắm đấm kim loại.
Bùm!
Cả người ông ta bị cú đấm này trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Phan Nguy Mẫn bay thẳng ra phía sau cánh cổng của tiệm.
Một lúc sau ông ta bước vào lại, theo sau là Lâm Bắc Thần.
"Tiểu tử trò, lại trốn học à?"
Sở Ngân liếc nhìn một cái, ngay lập tức giơ 'tay' lên vung về phía đầu của Lâm Bắc Thần.
"Ây da? Ông đây là muốn đánh cho não của ta bay ra ngoài à?”
Lâm Bắc Thần nhanh chóng né qua.
Sở Ngân lúc này mới ý thức được, mình đã quá kích động, liền dùng ngón tay sắt búng vào trán Lâm Bắc Thần.
"Thử cái này xem sao."
Dương Trầm Chu cầm mấy thanh kiếm phôi qua. Sở Ngân giơ tay nắm lấy kiếm phôi, hơi dùng sức.
Răng rắc.
Kiếm phôi trực tiếp vỡ tan tành.
Ông ta lại nắm lấy mảnh kiếm gãy, siết chặt năm ngón tay.
Mảnh sắt giống như bùn, từ trong kẽ tay chảy ra, từng chút một rơi xuống đất.
Lâm Bắc Thần choáng váng.
Dương Trầm Chu và Phan Nguy Mẫn cũng sững sờ.
Sức mạnh này ...
Gần như có thể sánh ngang với cường giả ở cảnh giới võ sư đỉnh phong.
Bản thân Sở Ngân cũng có chút không dám tin: "Thiên Mã Lưu Tinh Tí này, uy lực cũng quá mạnh mẽ rồi đấy, đúng không? Nghiền sắt thành bùn, nếu như một đấm đánh người, chẳng phải sẽ trực tiếp nổ tung sao?"
Phan Nguy Mẫn ở bên cạnh, trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ.
Cũng may, vừa rồi Sở Ngân vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cánh tay sắt nên mình mới có thể chống đỡ được một quyền đó.
Nếu như đổi lại là uy lực lúc này, e rằng đã bị trọng thương rồi.
Lâm Bắc Thần sau khi kinh ngạc, không khỏi ghen tị, đây là một Astro Boy (cậu bé tay sắt) hoàn toàn mới toanh xuất lò.
Điều này cũng quá mạnh mẽ rồi đấy.
Hắn có một xung động muốn chặt cánh tay của mình xuống và gắn một cặp ‘Thiên Mã Lưu Tinh Tí’ lên. Đến lúc đó, quả thực là bất khả chiến bại.
Nhưng nghĩ lại thì nâng cánh tay sắt lên thể nghiệm có thể không được tốt cho lắm, thế là đành phải từ bỏ.
"Cánh tay còn lại, khi nào có thể làm xong?”
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Dương Trầm Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai, trước khi trời tối, nhất định có thể làm xong bộ phận xương cốt chủ thể của cánh tay, nhưng mà phải trải qua một bước tinh hoá, cần một chút thời gian, không được quá gấp gáp, cần phải từ từ, giống như tạc tượng, cần có một khoảng thời gian nhất định mới có thể thập toàn thập mỹ được.”
"Thời gian vừa vặn."
Sở Ngân bật cười, nói: "Có thể dùng là được rồi, sau này rồi từ từ tinh hoá. Nhất định phải kịp lễ khai mạc cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá."
Lâm Bắc Thần nói: "Ông sắp tham gia lễ khai mạc sao?"
Sở Ngân cười he he nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn đi lắm, nhưng mà bây giờ... Có được một đôi tay như vậy, ta nhất định phải đi, ha ha, ta muốn nhìn thấy tiểu tử trò, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.”
Lâm Bắc Thần biết rằng vị Sở đại chủ nhiệm này bởi vì nối được đôi tay, cho nên tâm trạng rất tốt, bùng nổ chí khí, nhưng đồng thời cũng là để đứng ở võ đài chống lưng cho hắn, trong lòng cực kỳ cảm kích.
"Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất. Sư phụ của trò đã phái người truyền tin tức về. Những rắc rối của các đại gia tộc lớn bên ngoài đã được giải quyết, nhưng mà ông ta đã phát hiện một bảo bối ở ở Thần Âu sơn của Đông Minh Lĩnh, có tác dụng rất lớn đối với việc nâng cao tu vi của trò. Cho nên lại lên núi giành bảo vật rồi, có lẽ sẽ trở về trễ hơn vài ngày, nhờ ta chăm sóc trò... "
Sở Ngân nói, sau đó đưa một phong thư cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần trực tiếp không nói nên lời.
Vị sư phụ này của ta, hình như thật sự là não không được tốt cho lắm. Làm việc đến một chút kế hoạch cũng không có.
Đã thu nhận đồ đệ, còn không truyền thụ chiến kỹ võ thuật, lại ra ngoài nổi khùng chém người, cũng không quan tâm đệ tử ở Vân Mộng thành có sống tốt không.
Giống như lần này ở Bắc Hoang sơn, nếu như không phải vận khí tốt, nếu như không phải Sở Ngân và Nhạc Hồng Hương cùng nhau liều mạng, e rằng mình đã chết rồi.
Bây giờ cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sắp sửa diễn ra, lão nhân gia ngài, tốt xấu gì cũng phải quay về cố giữ bề ngoài chứ, kết quả lại chạy tới rừng sâu núi thẳm đoạt bảo... Ngài cứ thế mà thả chim cho nó tự bay như vậy, còn không quan tâm đến sống chết của đồ nhi như ta sao?
Lâm Bắc Thần cay đắng trong lòng.
Vốn tưởng rằng bái Đinh Tam Thạch làm sư phụ là đã trèo lên cành cao, từ nay về sau có thể coi như ôm được cái đùi lớn, tìm được chỗ dựa, lại có thể tung hoành ngang dọc ở Vân Mộng thành, ai mà biết được vị sư phụ này suốt ngày không có nhà.
Sư phụ này không được.
Ôi.
Hắn mở lá thư ra, đọc một lát, đám mây buồn bã trên khuôn mặt dần dần tan biến.
Trong bức thư, ngoài lời an ủi bình thường như trong dự liệu, còn giải thích một số chuyện khác, ví dụ, thì ra Hải lão nhân là do Đinh Tam Thạch mời đến học viện Số 3 để chăm sóc Lâm Bắc Thần, bảo Lâm Bắc Thần nếu như gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì đều có thể đi tìm vị Hải lão nhân này, trong thư còn dặn dò bảo Lâm Bắc Thần sau khi thức tỉnh thuộc tính Huyền khí, đi đến một nơi bí mật trong ký túc xá của ông ta, tìm kiếm một cuốn kiếm kỹ có tên Bích Hải Tam Kiếm...
"Trên đời này chỉ có sư phụ là tốt thôi.”
Lâm Bắc Thần hạnh phúc nói.
Lúc này, Ngự tỷ xinh đẹp Lữ Linh Trúc-người hướng dẫn mua sắm, từ bên ngoài trở về trên tay cầm một hộp thức ăn, bưng rượu thịt bước vào.
"Lâm thiên tài cũng ở đây à, chi bằng ở lại cùng nhau dùng cơm đi.”
Nàng tiện miệng khách sáo nói.
Lâm Bắc Thần gấp gáp quay về tìm kiếm kiếm kỹ, qua loa chiếu lệ vài câu rồi xoay người rời đi.
Ra đến cổng, hắn nhìn thấy tấm bảng hiệu của tiệm, liền không khỏi phì cười.
Hóa ra từ ‘búa’ trên bảng hiệu bị mất, cho nên bị hắn nhìn thành tiệm binh khí ‘Đầu sắt’, bây giờ Dương Trầm Chu đã làm lại bảng hiệu, biến nó thành tiệm binh khí ‘Búa sắt’.
Hợp lý hơn nhiều rồi đấy.
Hắn quay lưng ngông nghênh rời đi.