Thì ra là một chiếc mặt nạ.
Không.
Chính xác mà nói, nó là một nửa mặt.
Mặt nạ màu bạc nhạt được gia công cực kỳ tinh xảo, siêu mỏng, rất vừa vặn với khuôn mặt, cũng không cứng, giống như một mảnh lụa mềm mại, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đó còn có trận pháp Huyền Văn như có như không.
"Phạm đại sư đã tung ra loạt mặt nạ ‘Tuý Mỹ’ thịnh hành nhất mùa. Ta đã đặc biệt chọn nó cho Nhạc sư tỷ" Bạch Khâm Vân dương dương đắc ý nói: "Thế nào, tỷ thích chứ?"
Lâm Bắc Thần hết lời khen ngợi: "Ngươi đã trưởng thành rồi."
Hàn Bất Phụ suy nghĩ một chút, âm thầm đem chiếc mặt nạ gỗ đơn giản mà hắn đã chọn cho Nhạc Hồng Hương, giấu trên người mà không lấy nó ra.
"Nhưng mà... đắt quá."
Nhạc Hồng Hương lắc đầu, trả mặt nạ lại cho Bạch Khâm Vân, nói: "Theo như ta biết, loạt mặt nạ ‘Tuý Mỹ’ của Phạm đại sư đều là năm tiền vàng trở lên... ta không thể nhận được."
Bạch Khâm Vân gấp gáp, nói: "Chúng ta đều là quan hệ đồng giường cộng gối, năm tiền vàng có tính là gì chứ? Sư tỷ, tỷ đừng khách sáo với ta. Năm đồng tiền vàng đối với ta mà nói chỉ giống như năm sợi lông bò mà thôi, không đáng nhắc đến."
Lâm Bắc Thần ngay lập tức hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Bạch, trước giờ chưa từng hỏi ngươi ... Nhà ngươi rất giàu có sao?"
Bạch Dung Vân suy nghĩ một chút, rất khiêm tốn nói: "Không không không, cũng không phải là rất giàu có, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, những thứ mà ta muốn đều có thể mua được. Tiền tiên vặt mà nương cho ta mỗi tháng là 1.000 tiền vàng, nếu như không đủ tiền vàng, vẫn có thể lĩnh thêm tiền bất cứ lúc nào... "
1000 tiền vàng?
Tiền tiêu vặt?
Lâm Bắc Thần che tim mình.
Tại sao cái miệng thấp hèn của ta phải hỏi câu này chứ?
Tiền tiêu vặt 1000 vạn một tháng.
Đây không tính là rất giàu có sao?
Một năm của ngươi chính là mục tiêu của ta đấy.
Hắn hận không thể cho mình hai bạt tai.
Trước đây thực sự là có mắt như mù mà.
Bên cạnh có một thần tài như vậy, tại sao lại không chú ý tới chứ?
Nhớ lại việc trước đó Bạch Khâm Vân bảo hắn xuất đài, cùng nàng tu luyện, hắn còn lằng nhà lằng nhằng liền cảm thấy hối hận.
Bây giờ hắn đặc biệt muốn dùng nụ cười ngây thơ nhất cúi người hỏi một câu: Tiểu Bạch, ngươi muốn tư thế nào?
Nhưng như vậy quá lộ liễu rồi.
“Mặc dù ngươi thực sự là không giàu có gì.” Lâm Bắc Thần tình ý sâu xa nói: “Nhưng mà ta sẽ không kỳ thị ngươi. Ta tuyên bố rằng từ hôm nay trở đi, Tiểu Bạch, ngươi sẽ là bằng hữu thân nhất của Lâm Bắc Thần ta, là kiểu đồng sinh cộng tử, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, kẻ thù của ngươi chính là kẻ thù của ta ... "
Nói xong, lại âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng, tiền của ngươi tốt nhất cũng có thể là tiền của ta, oa ha ha ha ha.
Bạch Khâm Vân ôm ngực suy nghĩ một chút, nói: "Luôn cảm thấy có gì đó quái quái, nhưng mà làm bằng hữu của ngươi, cái này ta nhận."
Hàn Bất Phụ ở bên cạnh che mặt mình lại.
Đôi khi, hắn thực sự rất ngưỡng mộ Lâm Bắc Thần và Bạch Khâm Vân.
Hai người này sống quá chân thật.
Nói không biết xấu hổ liền không biết xấu hổ.
Cũng chưa bao giờ có lập trường.
Còn bản thân hắn, rất nhiều khi, nói một cách dễ nghe một chút chính là trưởng thành trầm ổn, nói một cách khó nghe chính là sống quá mệt mỏi không thể từ bỏ được.
Nhưng hắn rất may mắn khi có thể trở thành bằng hữu với hai người này.
Nhạc Hồng Hương cầm lấy chiếc mặt nạ, vuốt ve cẩn thận, trông có vẻ rất thích nó, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Nàng đặc biệt nhạy cảm đối với phương diện này.
Tuyệt đối không chịu lợi dụng người khác về phương diện tiền bạc.
Bạch Vân Thâm bật cười nói: "Không sao, tiền này, ta sẽ khấu trừ trong phí xuất đài của bạn học Lâm. Cũng chỉ là năm lần cùng luyện kiếm mà thôi. He he he, nếu như Nhạc sư tỷ cảm thấy băn khoăn, tỷ cũng có thể đến luyện kiếm cùng ta!"
Lâm Bắc Thần: (『).
Tại sao lại khấu trừ từ phí xuất đài của ta chứ?
Hàn Bất Phụ liền sáng mắt lên, nói: "Ý kiến hay, ba ngày sau sẽ là cuộc thi đấu chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá. Tuy rằng đề thi được bảo mật, nhưng nhất định có liên quan đến kiếm. Chúng ta cùng nhau luyện kiếm, bồi dưỡng sự hiểu ngầm trước. Tới lúc đó mới có thể đạt được thành tích cao. "
Tròng mắt của Lâm Bắc Thần xoay tít, trong lòng thầm nghĩ làm sao để ôm chặt lấy cái đùi của Bạch Khâm Vân, sau này dễ mở miệng mượn tiền, vừa nghe thấy lời này, lập tức vỗ đùi tán thưởng nói: "Hàn học trưởng nói đúng đấy, ta đồng ý."
Nhạc Hồng Hương từ chối không được, nhận lấy mặt nạ rồi nói: "Lâm học trưởng xuất đài cùng luyện một lần một tiền vàng. Ta xuất đài thì không dám so sánh với hắn. Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là người cùng luyện toàn chức của Tiểu Bạch. Cho đến khi ta tốt nghiệp và rời khỏi học viện, gọi lúc nào tới lúc đó.”
Lâm Bắc Thần vừa nghe thấy từ miệng của thiếu nữ ngoan ngoãn tri thức như Nhạc Hồng Hương cũng có thể thốt ra loại từ hổ lang như ‘xuất đài’, nhất thời lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Được."
Bạch Khâm Vân vui vẻ đồng ý.
Nhạc Hồng Hương đeo mặt nạ lên mặt, vừa hay che phủ vết sẹo ở nửa mặt bên trái, hoa văn màu bạc che mắt trái và mũi trái của nàng, đường cong tuyệt mỹ vòng qua môi và ôm lấy má trái ...
Đây vốn là loại mặt nạ được các phu nhân quyền quý xinh đẹp trong thành dùng để trang sức, bản thân nó đã là một món đồ thủ công mỹ nghệ cực đẹp.
Được đeo trên mặt Nhạc Hồng Hương, không chỉ che đi vết sẹo của nàng, hơn nữa còn khiến cho khí chất của nàng được nâng lên một bậc, lộ ra vẻ trang nhã mà lại xinh đẹp, có một loại khí tức thần bí phong hoa vô song.
Lâm Bắc Thần nhìn cũng ngẩn ngơ.
Sau khi đeo mặt nạ lên, cấp độ xinh đẹp đã LEVELUP rồi.
Hàn Bất Phụ cũng trực tiếp nhìn mà ngây người.