Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 221: Bạo loạn (3)




"Xông lên."

"Các tỷ tỷ phải kiên trì chống đỡ.”

Hàn Bất Phụ và Bạch Khâm Vân lao tới nhanh nhất.

Lâm Bắc Thần chỉ đành đi theo, đồng thời đưa tay lên bắn.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ba kẻ xâm nhập mặc hắc y trúng tiễn hét lên thảm thiết rồi ngã xuống.

Trong đêm tối, năng lực tấn công bất ngờ của tụ tiễn thuật Ưng Yến Song Phi rõ ràng là càng mạnh hơn.

"Giết!"

Bạch Khâm Vân nhảy lên, Đại Bảo Kiếm trong tay giận dữ chém ra.

Cái mà nàng thi triển ra chính là Chư Thuỷ Kiếm Pháp đã đạt tới cảnh giới ‘tiến dần từng bước’.

Hưu hưu.

Trong tiếng thủy triều trào dâng, một kẻ xâm nhập trực tiếp bị chém thành hai mảnh.

"Giết!"

Hàn Bất Phụ tức giận xuất thủ, thứ mà hắn thi triển cũng là Xạ Nguyệt Kiếm Pháp, một kiếm đâm ra đã cắt ngang cổ họng của một kẻ xâm nhập.

Nhạc Hồng Hương rất bình tĩnh, thi triển kiếm thuật cơ bản, đúng quy đúng cũ, nhưng cũng liên tục đánh bay mấy tên xâm nhập.

Lâm Bắc Thần tay phải cầm Đa Lan Kiếm, giơ tay vung ra một kiếm liền có thể chém bay một kẻ xâm nhập, đồng thời tinh thần lực cũng được mở rộng ra, mỗi một lần tay trái giơ lên, tụ tiễn bắn ra, liền có thể giải cứu được nữ kiếm sĩ của Hoả Sắc Vi đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.

"Ở đằng kia."

Ánh mắt của Nhạc Hồng Hương bắt gặp Linh Nhi đang khóc bất lực trong ánh lửa, nói: "Đi cứu đứa trẻ trước."

"Được."

Đám người Hàn Bất Phụ lập thành tiểu đội mũi tên bốn người, liên tục đánh giết ngăn cản, lao thẳng tới vị trí của Tiểu Linh Nhi.

Sở Ngân theo sát phía sau bốn bọn họ, liên tục vung kiếm chém ra, luồng kiếm khí vô hình có thể giết chết kẻ địch ngay tại chỗ, nhưng lại chưa từng dốc hết sức xuất thủ, tất cả tâm tư của ông ta đều đặt trên người bốn học viên, chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống bất ngờ có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

"Lão Sở, cẩn thận. Tình huống có chút không đúng."

Phan Nguy Mẫn truyền âm vào tai ông ta.

Sở Ngân truyền âm trả lời: "Đừng nói nhảm nữa, ông giải quyết đối thủ trước rồi nói."

“Tạm thời không giải quyết được, thực lực của chúng rất mạnh.” Phan Nguy Mẫn truyền âm nói.

Sở Ngân nói: "Những kẻ xâm nhập này nhìn có vẻ như là Liên minh mạo hiểm giả sâu mọt, đáng lẽ ra không phải là người mà cao thủ như ông không giải quyết được mới đúng.”

Phan Nguy Mẫn trả lời: "Cho nên ta mới nói tình huống không đúng lắm, ông phải để mắt nhiều hơn."

"Ta biết rồi."

Sở Ngân truyền âm trả lời.

Lúc này, bốn học viên cuối cùng đã lao đến bên cạnh Tiểu Linh Nhi.

"Mau lại đây."

Bạch Khâm Vân vẫy gọi.

"Đại ca ca......"

Ai mà biết rằng Tiểu Linh vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần, trong mắt liền không còn ai khác, nhất thời giống như nhìn thấy người thân, nàng dang đôi tay ra, trực tiếp lảo đảo lao tới.

Bạch Khâm Vân sầu não ôm ngực.

Lâm Bắc Thần dang tay ra ôm lấy Tiểu Linh trong vòng tay.

"Doanh trại này không giữ nổi" Hắn nhìn về phía Phong Tứ Nương, nói: "Phong đoàn trưởng, mau rút..."

Giọng nói còn chưa dứt.

Lồng ngực liền lạnh ngắt.

Một cảm giác mệt mỏi trước giờ chưa từng có giống như thủy triều ập đến.

Sức mạnh trong cơ thể lập tức giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, nhanh chóng tiêu tán.

Hắn theo bản năng cúi đầu xuống.

Liền nhìn thấy Tiểu Linh cầm một thanh đoản kiếm trong tay, hung hăng đâm vào ngực hắn.

"Muội......"

Lâm Bắc Thần nhất thời không thể phản ứng kịp với những gì đã xảy ra.

"Không......"

Bởi vì liên quan đến góc độ, Nhạc Hồng Hương, người đang ở bên cạnh Lâm Bắc Thần tình cờ nhìn thấy được cảnh này, nhất thời lạnh cả người, tuyệt vọng hét lên.

Trên khuôn mặt của Tiểu Linh Nhi lộ ra một nụ cười hung hãn không tương xứng chút nào với độ tuổi của mình.

Nàng trở tay rút thanh đoản kiếm ra, đâm nhát thứ hai vào tim của Lâm Bắc Thần.

Vào thời khắc sinh tử, cũng không biết sức mạnh từ đâu tới, Lâm Bắc Thân đột nhiên tung ra một cú đấm hung hãn, trực tiếp đánh Tiểu Linh Nhi bay ra ngoài.

"Chết tiệt."

Sở Ngân lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại.

Ông ta đâm ra một kiếm.

Kiếm khí xuyên qua không trung chém về phía Tiểu Linh.

Đồng thời, bóng dáng thay đổi vị trí giống như ma quỷ, ngay lập tức đến bên cạnh Lâm Bắc Thần.

Ngay khi nhìn thấy vết thương trên người Lâm Bắc Thần, trái tim Sở Ngân lập tức chìm trong tuyệt vọng.

Vết thương chí mạng.

Trái tim chắc hẳn là đã bị đâm thủng.

Loại thương thế này cho dù có thần y, thần dược ở đây cũng không thể cứu được.

Đồng thời với lúc này—

"Ha ha ha ha, tên tiểu tạp chủng chết tiệt, các ngươi chết cho ta."

Có một tiếng cười lớn đã được ẩn giấu từ rất lâu.

Một bóng người cải trang thành một kẻ tập kích bình thường đột nhiên nổi loạn.

Huyền khí mạnh mẽ dao động và lưu chuyển, Huyền quang phóng ra ngoài, giống như một vầng hào quang rực rỡ đột ngột toả ra trên bầu trời đêm.

Kiếm quang xoẹt qua không trung, đâm thẳng vào Sở Ngân. Sở Ngân sửng sốt.

Lại còn có thể ẩn giấu một cao thủ ư?

Ông ta một tay đỡ lấy Lâm Bắc Thần, tay kia giương kiếm tấn công, kiếm quang khuấy động, Huyền quang và kiếm quang lưu chuyển, hoá thành một con gấu khổng lồ đang bị kích động, gào thét đánh ra.

Kiếm kỹ Hùng Phách Thiên Hạ.

"Hả? Ngươi là người trong quân đội?"

Kẻ tấn công cũng ngạc nhiên không kém.

Không ngờ rằng tu vi của vị giáo viên học viện này lại cao hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, thông thạo chiến kỹ cao cấp của quân đội đế quốc.

Bùm!

Chiến kỹ va chạm, Huyền khí khuấy động.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

"Két két két két!"

Ở phía bên kia, Tiểu Linh phát ra một tiếng hú kỳ lạ giống như một con cú đêm, hình dáng vô cùng linh hoạt trong bầu trời đêm, chớp mắt đã né được kiếm khí của Sở Ngân, đồng thời lao thẳng về phía Lâm Bắc Thần.