Viêm Ảnh ngồi trên xe lăn, nắm bắt được cuộc chiến đấu thảm liệt trên mặt sông xa xôi ở trong mắt, tâm như bàn thạch, chưa từng có chút dao động.
"Có muốn khiêu chiến với hệ thống thần tín ngưỡng chính thống của đại lục hay không?"
"Ngươi với ta cùng nhau lật đổ nó."
"Chúng ta đánh cược..."
Đêm ấy, quanh quẩn ở trong đầu của Viêm Ảnh.
Ánh mắt của nàng càng điên cuồng hơn.
Nếu như ý nghĩa sinh tồn là một trò chơi, vậy tại sao không thiêu đốt đến cuối cùng chứ?
Thần ma đã bất nhân, coi vạn linh đại lục như chó rơm, cứ rút lui như vậy thì có thể trốn đến nơi nào chứ?
Cho nên, nhất định phải phản kháng.
Cho dù là được ăn cả ngã về không.
Cũng phải chiến đấu ra huyết tính và dũng khí của sinh linh Đông Đạo Chân Châu. Kế hoạch chiến lược chân chính nằm trong chế định của núi thần điện.
Chỉ có số ít người biết.
Về phần khi nào thì Lâm Bắc Thần kết thúc bế quan...có quan trọng không?
Ha ha, nếu như ta chết ở trước mặt của ngươi, nếu như ngươi xuất quan cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ, vậy trận đánh cược này cũng là ta thắng.
Trong lòng của Viêm Ảnh, có ngọn lửa điên cuồng đang thiêu đốt.
...
...
"Đây chính là Vân Mộng thành sao?"
Bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành.
Chỉ số PM 2.5 là 0.
Người trẻ tuổi mặt mũi anh tuấn đi dạo trên đường phố, khóe miệng mang theo ba phần cười, trông có vẻ thân thiết điềm đạm, khí chất nho nhã, không chết người bình thường.
Tám người đi theo bên cạnh hắn, già trẻ không giống nhau, người thì khinh giáp treo kiếm, người thì áo choàng tay áo dài, có vẻ như là các nhân viên đại loại như quản gia, tùy tùng hộ vệ.
Khí tức của bọn hắn không khác gì so với người bình thường, cũng không có năng lượng võ đạo dao động.
Người trẻ tuổi nho nhã vừa đi, vừa quan sát đánh giá kiến trúc hai bên đường, cười nói: "Nơi này là tiểu thành mà bản chủ ta xưng là Phúc Nguyên Chi Địa, hôm nay gặp mặt, quả thật là yên tĩnh an lành hiếm thấy."
"Quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh."
"Đáng tiếc."
"Đại nhân, ngoài mười dặm phía trước chính là Thần Điện Sơn của Vân Mộng. Chúng ta trực tiếp lên núi, hay là..."
Người trẻ tuổi nho nhã gấp quạt xếp trong tay lại, nói: "Trước tiên tìm một nơi gọi món đi, ăn xong rồi mới có sức đi đánh nhau."
Hắn nói xong, trực tiếp đi tới một quầy ăn vặt đơn sơ ở ven đường, ngồi trên băng ghế nhỏ, vẫy gọi: "Đại thúc, cho một bát Vân Mộng hoành thánh, không tôm, không chua."
Chủ quán là một người trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi chất phác, lưng hơi còng, một chân có chút khập khiễng, quần áo trên người được giặt sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, nghe vậy vội vàng chịu khó đồng ý: "Được rồi, vị công tử này xin chờ một chút..."
Mặc dù có tàn tật, nhưng tay chân của ông chủ cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh sau đó, một bát Vân Mộng hoành thánh nóng hổi đã được bưng đến trên bàn nhỏ.
Người trẻ tuổi nho nhã cười híp mắt bắt đầu ăn.
Động tác của hắn cực kỳ ưu nhã, như thể thật sự là toàn bộ thân tâm đều đặt vào trong việc hưởng thụ mỹ thực...
Các bảo vệ tùy tùng quản gia đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Ở phía xa, một thiếu niên chạy nhanh tới, nói: "Cha, ta muốn đi báo danh tham quân, ta muốn lên chiến trường..."
Thiếu niên trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể rắn chắc, mặc đồng phục của học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng thành, bên hông đeo một thanh kiếm có vỏ kiếm màu bạc, ngũ quan tướng mạo tương tự với đại thúc chủ quán, dáng vẻ chạy thở hồng hộc.
"Cái gì? Con không phải là chưa đến tuổi tham quân sao?"
Chủ quán chân thọt lau tay sạch sẽ, nhìn nhi tử, nói: "Thành chủ có pháp lệnh, qua tuổi mười bảy, cảnh giới võ sư cấp một, mới có thể tham quân, con năm nay mới mười lăm tuổi lẻ tám tháng."
Trong tay thiếu niên cầm phiếu báo danh, nói: "Cha, ở đây có giấy giấy xác nhận tuổi tác, chỉ cần người giúp con ký tên đồng ý, chứng minh con năm nay đủ mười bảy tuổi thì con liền có thể đầu quân."
"Đây là muốn để cha giúp ngươi giở trò dối trá à, tiểu tử nhà ngươi, không chăm chỉ học hành." Chủ quán chân thọt cho một bạt tai vào gáy của nhi tử: "Tiểu tử thối, cái tốt không học đi học cái xấu, mau cút về luyện công."
Thiếu niên một tay ôm đầu, không phục ngẩng đầu lên, cứng cổ, nói: "Con chính là muốn tham quân, Thời điểm khi Lâm học trưởng lớn bằng con, đã là quán quân của
Thiên Kiêu Tranh Bá, Hàn học trưởng ở cái tuổi này của con, đã là tướng quân thủ thành nổi tiếng Bắc Cảnh... Con muốn đi."
"Tiểu tử thối nhà ngươi có thể so sánh với Lâm đại nhân và Hàn đại nhân sao?" Phương thức xử lý của lão phụ thân vĩnh viễn đều là đơn giản thô bạo, đưa tay ba~ một tiếng, lại quất vào ót của nhi tử, nói: "Khi bọn họ lớn bằng ngươi, cũng giở trò bịp bợm sao?"
Thiếu niên liền cười he he, nhìn cha của mình.
Chủ quán chân thọt mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Được thôi, lão cha ta thừa nhận, Lâm đại nhân khi lớn bằng ngươi, quả thực không phải là thứ tốt đẹp gì...Nhưng Lâm đại nhân kia là thần trên trời, ngươi có thể so sánh sao?"
"Cha, ngươi dù sao cũng là lão binh từng tham gia cuộc chiến ở Bắc Cảnh, sao cũng chơi song tiêu chứ?" Thiếu niên hầm hừ nói: "Con mặc kệ, con chính là muốn đi tham gia quân ngũ, con nghe nói, chiến sự của Triều Huy đại thành bên kia đang căng thẳng, những tên tạp chủng của Thần Vương quân kia đều đã giết tới, chúng ta phải hăng hái tham quân..."
Lời này vừa nói ra, mấy thị vệ tùy tùng quản gia bên cạnh, trên mặt cũng đều lộ ra vẻ giận dữ.
Công tử nho nhã lại nhàn nhạt hừ một tiếng.
Mấy người thế là đều thu liễm khí tức.
Lúc này, một thiếu nữ thân mặc váy dài trắng nhẹ nhàng đi đến, giống như một con hồ điệp thuần khiết màu trắng bay qua, trong tay cũng cầm một trang giấy, đến trước mặt quầy nhỏ.
"Cận đại thúc, mẫu đơn tham quân của ngươi, sở chiêu binh đã bác bỏ rồi..." Thiếu nữ thân hình thon thả, khung xương tiên thiên cao lớn, ngũ quan đoan chính thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười, đem bảng biểu trong tay trả lại.