Một cuộc hội nghị quân sự kéo dài đến ba canh giờ. Khi kết thúc, sắc trời đã không rõ.
Bên trên Tân Giang phủ một lớp sương trắng mù mịt.
Các tướng lĩnh tham mưu như Lăng Trì, Cao Thắng Hàn, Lý Thanh Huyền, Thôi Minh Quỹ cùng với các cao thủ Bạch Vân thành như Thì Trung Thánh, lão Phong tử đứng trên phi hạm không trung nhìn về phái Tân Giang đối diện.
Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong trận doanh Thần Vương quân tràn ngập khí tức thần ma cường hoành không gì chống đỡ nổi.
Gương mặt Lăng Trì hiện lên sự bất đắc dĩ.
Là thống soái của quân liên minh, một nhân vật cấp quân thần được công nhận, phát huy nghệ thuật chiến tranh đến đỉnh phong, gặp được chiến tranh như thế này cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Cường giả đỉnh cấp trong trận doanh đối phương hoàn toàn không cần nhìn quân lực mạnh yếu vẫn có thể nghiền ép phe mình.
Điều này khiến cho năng lực chỉ huy quân sự thông thiên của ông không thể nào thi triển. Nghĩ đến đây, Lăng Trì không khỏi nhẹ nhàng đập vào mạn phi hạm một cái.
Cuộc chiến này, đánh rất biệt khuất.
Tuy nhiên, thân là quân nhân, có biệt khuất cũng phải đánh.
Chẳng những phải đánh, mà còn phải làm tốt chuẩn bị hy sinh vì nước bất kỳ lúc nào. Không, nói chính xác là hy sinh thân mình vì chủng tộc.
Chiến tranh tiến hành đến trình độ này, đối với Nhân tộc đại lục Đông Đạo Chân Châu mà nói, đã thật sự đến tuyệt cảnh diệt chủng vong tộc.
Lăng Trì nghĩ đến Hàn Bất Phụ.
Lúc trước, khi Hàn Bất Phụ còn ở Lạc Tinh Uyên, hắn cũng tuyệt vọng không thua kém gì Lăng Trì lúc này.
Nhưng thiếu niên đó vẫn kiên trì.
Lần này, mặc kệ bỏ ra cái giá gì, ông nhất định cũng phải kiên trì.
...
...
Bờ Tây.
Đại doanh Thần Vương quân.
Trong liên quân hai mươi mốt lộ, doanh địa Cực Quang quân.
“Phụ thân, cha nói thần điện rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Ngu Khả Nhi xoa vai của mình, bước qua bước lại trong trướng: “Rõ ràng chỉ cần những thần ma kia ra tay, nhất định có thể kết thúc chiến tranh, nhưng bọn họ lại đẩy pháo hôi chúng ta đi chém giết. Chiến tranh của chúng ta trong mắt bọn họ giống như một trận xiếc thú. Bọn họ dường như không để ý đến thắng bại của chiến tranh mà chỉ muốn xem náo nhiệt.”
Ngu thân vương ngồi sau đại án, nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn, cũng không lên tiếng. Nghi vấn này cũng là nghi vấn chung của các quan chỉ huy liên quân Thần Vương.
Rõ ràng có sức mạnh phá hủy địch nhân, vì sao lại cứ sử dụng phương thức chiến tranh nguyên thủy?
Có thật là chỉ vì muốn xem náo nhiệt?
Hay là có âm mưu nào khác?
Cũng giống như đế quốc Cực Quang, rất nhiều đế quốc dưới sự bức bách không thể không thần phục đều không tình nguyện bị cuốn vào trận chiến này, giống như thằng hề cung cấp cho gánh xiếc.
Hết thảy huy hoàng đã theo gió mất đi.
Nói đúng ra, bây giờ đã không còn đế quốc Cực Quang.
Từ lúc Cực Quang Nhân Hoàng Ngu Nhân Mỹ chiến tử, thành viên hoàng thất bị tàn sát vô số, đế quốc Cực Quang đã tan thành mây khói. Ngu Thân Vương đã sớm nhìn thấu thời cơ, tiến hành đầu hàng Thần Vương quân, cuối cùng được ủy nhiệm làm thống soái tàn quân Cực Quang, trở thành một thành viên của Thần Vương quân.
Con gái của ông ta Ngu Khả Nhi cũng theo đến quân đội.
Ngu Khả Nhi ngày thường xinh đẹp, tâm tư linh hoạt, cộng thêm được một nữ thần ma thu làm thị nữ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Ngu Thân Vương có thể sống sót, đồng thời trở thành thống soái.
Quận chúa thượng thiên đế quốc cao cao tại thượng ngày xưa, bây giờ chịu khổ trở thành thị nữa. Cũng may Ngu Khả Nhi không phải người bình thường, từ nhỏ đã thông minh lại có dã tâm, tính kiên nhẫn rất cao.
Đùng đùng đùng đùng.
Tiếng trống hùng hồn vang lên.
“Chiến tranh sắp bắt đầu rồi.”
Ngu Thân Vương căng lên trong lòng, lập tức bước ra ngoài đại trướng.
Đại doanh Thần Vương quân giống như một bộ máy khổng lồ tán loạn nhưng có thể miễn cưỡng vận chuyển.
Từ bốn phía truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Mọi người giống như kiến bò trên chảo lửa. Nhiều tiếng quân hào vang lên.
Là liên quân các lộ triệu tập nhân mã.
“Đó là cái gì vậy?”
Ngu Thân Vương nhìn thấy một con cự thú đang chậm rãi kéo một lăng trụ kim loại dựng đứng lên, sau đó từng chiếc phi thuyền cùng với cường giả Thiên Nhân, Thiên Tôn đỉnh cấp sử dụng những nguyên liệu kim loại khác nhau nâng lên, lắp ráp vào bên trên lăng trụ kim loại.
Cự vật cao đến ngàn mét.
“Là tượng Thần Vương.”
Ngu Khả Nhi bước đến nói: “Con nghe chủ nhân nói, Thần Vương quân muốn dựng một tượng Thần Vương ở bờ Tây Tân Giang để hiển lộ thần uy.”
Tượng Thần Vương?
Trong lòng Ngu Thân Vương hơi động nhưng cũng không có nhiều thời gian để hỏi. Rất nhanh, Cực Quang quân tập kết hoàn tất, lao đến chiến trường.
Ngu Thân Vương toàn thân giáp trụ, đích thân xuất chiến.
Ông ta vỗ vai con gái, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng ông ghé sát bên tai con gái, thấp giọng nói: “Nếu cha chiến tử, đừng báo thù. Có cơ hội, con hãy đến quân liên minh. Trí thông minh của con hẳn có thể dùng vào nơi đáng giá.”
Ngu Khả Nhi mỉm cười, tỏ vẻ không quan trọng, hướng theo bóng lưng phụ thân đi xa mà vẫy tay.
Chỉ là ánh mắt có chút óng ánh.
Trần thế như nước thủy triều, thế sự như nước.
Giữa trần thế tang thương cuồn cuộn này, có ai có thể chân chính làm chủ vận mệnh của mình chứ?
Nhân hoàng cao cao tại thượng ở đế quốc chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.
Tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ thần ma lãnh khốc.
Rất nhanh, nước sông Tân Giang lại bị nhuộm đỏ.
Từng chiếc hạm va chạm nhau trên sông. Binh sĩ trên boong thuyền giống như đàn kiến nhào đến, chém giết lẫn nhau, tứ chi bay tứ tung, không ngừng rơi xuống nước.
Từng con thủy thú phát ra tiếng gào thét, xông ra từ dưới con sông đục ngầu, trực tiếp lật tung chiến hạm Thần Vương quân. Hải tộc hình thù kỳ quái cùng nhau tiến lên, chém giết quân sĩ Thần Vương quân xuống nước.